Béo cũng đã nhìn thấy, gã bèn quát lên, đoạn vứt mũ bảo hộ xuống, vội vàng lao về phía đó.
Hứa Thanh San và Chung Thành cũng co cẳng đuổi theo, tim đã thắt cả lại.
Hồi đầu tháng bắt đầu mưa, nhà trường đã đưa ra thông báo, yêu cầu phụ huynh phối hợp với nhà trường quản lý con em của mình, trong tình huống không có người lớn đi cùng, không cho phép học sinh ra bờ sông chơi.
Nghe Hứa Thanh Sơn kể năm ngoái đã có tại nạn chết đuối, lúc đó trường học chưa có hiệu trưởng, giáo viên quản lý thay đã bị xử phạt, không thể tiếp tục công tác giảng dạy nữa.
Chẳng dễ gì nuôi được một đứa trẻ, nếu nó thật sự gặp chuyện, ai mà không đau lòng cơ chứ.
Ngày thường Béo đi lại liêu xa liêu xiêu, lúc này lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, giữa đường vấp ngã một lần lại bò ngay dậy, vừa gào toáng vừa giẫm chân lên đá sỏi lổn nhổn, ra sức quát to ngăn đám trẻ.
Tốc độ của Chung Thành cũng rất nhanh, xuống khỏi công trường, thoáng cái anh đã đuổi kịp Béo. Hứa Thanh San chạy chậm hơn, đợi cô đến nơi, mấy đứa trẻ vừa lội xuống dưới nước đã bị túm lên, đang đứng thành hàng trên bờ, không dám nghịch nữa, đứa nào đứa nấy cúi đầu im re.
"Chúng mày muốn chết hả, tao giúp cho!" Gã Béo tức giận đến độ mặt mũi cũng vẹo vọ, chống nạnh thở hồng hộc, tay kia thì giơ cao, chỉ vào đám trẻ mà mắng: "Không nghỉ trưa cho tử tế lại chạy ra ngoài nghịch dại, đúng là không phụ sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/non-xanh-van-o-day/990687/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.