Hắc Thủy rũ mắt, dùng ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn Lý Kỳ Thù, bàn tay xoay chuyển đao nhọn: “Đây là chỗ tốt khi có người lo lắng cho”
Trên người Lý Kỳ Thù nổi một tầng da gà, nàng cảm thấy lời nói phun ra từ trong miệng người này, cho dù là tốt hay là xấu, kết hợp với khuôn mặt và giọng nói như vậy, cũng đều cực kỳ khủng bố.
Nàng không nói thêm mấy câu như: “Nếu như ngươi thả ta đi ta sẽ không truy cứu ngươi.”, bọn họ đều rõ ràng, một khi lửa nghiệp bốc cháy lên, hoặc là cắn nuốt tất cả, hoặc là bị dập tắt.
Hai bên tất sẽ có một bên bại.
Tiếng đập cửa trên chiếc cửa gỗ kiên cố kia càng ngày càng kịch liệt, đến cuối cùng, hình như là người bên ngoài bắt đầu tụ tập lại, ý đồ cậy mạnh xô tung cửa.
Hắc Thủy cười nhạo một tiếng, trên mặt là biểu tình chẳng hề để ý, hắc ta lắc lắc đầu: “Thật là không biết tự lượng sức mình, nhưng mà…...cũng rất thú vị”
Hắn ta nhìn về phía Lý Kỳ Thù: “Ngươi chiếm được rất nhiều “lần đầu tiên” của ta, lại đến một lần ở chỗ này?” Hắn ta nghiêng đầu, nói như dò hỏi nhưng Lý Kỳ Thù lại biết, hắn ta không hề chuẩn bị suy xét kiến nghị của mình.
“Vì sao muốn làm như vậy?” Lý Kỳ Thù nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đen như than chì của Hắc Thủy, ánh mắt nàng sáng quắc, không chút nào sợ hãi nhìn về phía ác ma khủng bố.
Giống như là nghe được truyện buồn cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/not-chu-sa-cua-the-tu-gia/2070498/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.