Đúng lúc lúc này, bà vú đeo khăn che mặt, được Lệ Ảnh Yên dìu đỡ, run rẩy vào Thiên Điện.
"Bà... bà là..."
"Không cần kinh ngạc, để bọn họ lui ra đi, ta có lời muốn nói với ngài!"
Nghe được bà vú nói bà có chuyện nói với mình, Tiêu Hạo Thiên vội vàng để những người khác ở đây đều lui xuống.
Trong thiên điện to như vậy, chỉ còn lại Tiêu Hạo Thiên và bà vú.
Bà vú không nói gì, liền ngồi đến trên giường.
Tiếp đó thong thả kéo khăn che mặt xuống.
Nhìn thấy khăn che mặt được lấy xuống, dần dần lộ ra một khuôn mặt vô cùng xấu xí, Tiêu Hạo Thiên kinh hồn táng đảm trừng lớn hai mắt - -
"Bà... bà..."
"Không cần chuyện bé xé to, năm đó vì giữ mạng, ta mới không tiếc hủy đi mặt của mình!"
Nghe được bà vú nói như thế, vẻ mặt kinh hãi của Tiêu Hạo Thiên biến thành màu gan heo.
Bà vú này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Rốt cuộc bà... bà là ai?"
"Thế nào? Cách nhiều năm như thế, ông quên mất ta rồi ư?"
Trong giọng nói của bà vú lộ ra gợn sóng tang thương nhàn nhạt.
"Nàng... nàng là Di nhi?"
Tiêu Hạo Thiên khiếp sợ mở miệng hỏi, một đôi mắt càng không ngừng dừng lại trên mặt bà vú, quan sát từ trên xuống dưới.
"A, cuối cùng nhớ ra ta rồi sao?"
"Nàng... nàng... nàng thật là Di nhi?"
Hai mắt Tiêu Hạo Thiên tràn ngập vẻ không thể tin.
"Tiêu Hạo Thiên, năm đó ta không tiếc hủy đi dung nhan của mình, hiện tại bộ dáng ta xấu xí như vậy, ông không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/247407/chuong-201-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.