Lại lần nữa nghe được Lệ Ảnh Yên gọi mình là "Thiếu Nghi ca ca", Hoắc Thiếu Nghi gần như vui mừng mà khóc, bàn tay to càng thêm dùng sức ôm chặt Lệ Ảnh Yên.
"Yên Nhi, chúng ta không bao giờ náo loạn nữa. Chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một thế ngoại đào nguyên, trải qua cuộc sống không có người quấy rầy chúng ta, được không?"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Lệ Ảnh Yên hít hít mũi, trực giác muốn lên tiếng trả lời đáp ứng hắn.
Nhưng trong nháy mắt, bộ dáng tà mị, hai mắt đỏ đậm của Tiêu Dung Diệp chợt lóe lên trong đầu nàng.
Nhất thời, các loại khuất nhục lại lần nữa nổi lên trong đầu, các hình ảnh điên cuồng đó có thể bức điên nàng, như là ngàn vạn con trùng bò đầy toàn thân, không ngừng ăn mòn thể xác và tinh thần của nàng, thẳng đến khi cắn gân cốt không còn dư thừa.
Bản năng của thân thể khiến Lệ Ảnh Yên đột nhiên đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra một thước xa.
Thấy vẻ mặt Lệ Ảnh Yên có chút xấu hổ, Hoắc Thiếu Nghi chớ có lên tiếng hỏi - -
"Như thế nào? Yên Nhi."
"Cái kia... Ta..."
Lệ Ảnh Yên bất an quấn mười ngón tay, bộ dáng cúi đầu như là tiểu hài tử phạm lỗi.
Thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới lại lần nữa ngước mắt, mặt mày kiên định nói qua - -
"Thực xin lỗi, Thiếu Nghi ca ca, ta tha thứ nhưng cũng không muốn ngày ngày quấy rầy huynh!"
Bởi vì ta đã không còn hoàn bích rồi!
Câu nói kia, Lệ Ảnh Yên vụng trộm mặc niệm ở trong lòng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/953929/chuong-131-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.