Hai chữ 'Cẩu Đản' này, Tiêu Dung Diệp gần như là bắn ra từ giữa kẽ răng, sau đó ngượng ngùng vung đầu, không có gì lưu luyến sải bước ra khỏi phòng.
Nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hận nghiến răng nghiến lợi, khó thở đến dậm chân, nội tâm vô cùng sắc bén, lời nói nguyền rủa hắn thiên biến vạn biến.
"Vương gia!"
Tiêu Dung Diệp vừa ra khỏi phòng, phía sau liền truyền đến giọng nói mang theo nức nở của Lệ Ảnh Yên.
Nghe được tiếng nói, Tiêu Dung Diệp chợt ngừng bước chân, hơi hơi nghiêng gò má tuấn dật, nhàn nhạt mở miệng nói: "Làm chi? Ngươi lại muốn như thế nào?"
"Vì sao, vì sao muốn giao công việc nặng như vậy cho một mình Cẩu Đản làm? Nói rõ là khi dễ Cẩu Đản!"
"Khi dễ ngươi? A, Cẩu Đản, bổn vương làm như vậy, đơn giản nói cho ngươi biết một đạo lý, đó chính là - - trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống!"
Sau những lời lỗ mãng này, không có bất kỳ ý tứ thương cảm gì 'Hắn', sải vài bước dài liền biến mất ở trong tầm mắt của Lệ Ảnh Yên.
- - phân cách tuyến - -
Đợi Lệ Ảnh Yên dọn dẹp phòng Tiêu Dung Diệp xong đã là chạng vạng, nắng chiều phủ một màu vàng lên khắp vạn vật, khiến bề ngoài Thần vương phủ là một mảnh vàng son rực rỡ.
"Ôi chao, ai, ôi nha má ơi, mệt chết ta!" Lệ Ảnh Yên làm xong toàn bộ việc, nâng tay xoa xoa cánh tay nhức mỏi của bản thân, nàng bận việc cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954089/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.