Lời nói dũng mãnh khí phách đến tận trời xanh của Tiêu Dung Diệp chui vào tai của Lệ Ảnh Yên, giống như gõ trống không ngừng chấn động màng nhĩ của nàng.
"Không, không có. vương gia, tiểu nhân oan uổng!"
"Oan uổng đầu quỷ ngươi, trước khi ngươi tới, Thần vương phủ bình an vô sự, sau khi ngươi đến, việc lớn việc nhỏ liên tiếp phát sinh. Ngươi còn nói ngược, dám ở chỗ này dõng dạc nói ngươi không biết chuyện này, ngươi mẹ nó không biết chuyện, ngươi cho bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi sao, vẫn sẽ tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của ngươi!"
Tiêu Dung Diệp níu chặt cánh tay gầy yếu của Lệ Ảnh Yên, con ngươi tức giận biến thành màu đỏ tươi, gần như là dùng một hơi rống hết toàn bộ lời nói!
Lực đạo ngoan độc, níu chặt khiến Lệ Ảnh Yên hít một hơi!
"Cẩu Đản mới đến ngày đầu tiên, làm sao... làm sao có thể làm loại chuyện gậy ông đập lưng ông này! Cẩu Đản ngu dốt, đần độn, là khất cái, nhưng Cẩu Đản cũng có nhân cách. Vương gia ô nhục Cẩu Đản, không tin Cẩu Đản, vậy thì đuổi Cẩu Đản đi là được! Dù sao Cẩu Đản cũng là một khất cái không ai cần! Hu hu..."
Nói xong, lại trình diễn tiết mục rơi nước mắt, bộ dáng nức nở thật không khác gì bị ủy khuất.
"Đã xảy ra chuyện này, sao ta còn có thể tin tưởng ngươi!" Thấy bộ dáng khóc nghẹn của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không thể không thừa nhận bản thân thương tiếc 'Hắn'.
Không nói trước hắn ăn xin nhiều năm như vậy, chỉ riêng hắn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954092/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.