Lệ Ảnh Yên sa vào cảm xúc ôn nhu kia rất giống như một đứa bé nhặt được bảo bối, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp triền miên.
Cũng không có suy nghĩ muốn chú ý bất cứ thứ gì, đột nhiên bị Tiêu Dung Diệp kéo ra, kết quả chính là răng nanh cắn trúng lưỡi!
"Á!" một tiếng la đau đớn tràn ra từ trong cánh môi của Lệ Ảnh Yên.
Ngửi được rõ ràng chất lỏng chảy xuống từ cánh môi kia, Lệ Ảnh Yên như là một con mèo xù lông!
Duỗi chân đá văng Tiêu Dung Diệp to lớn đang ôm ấp, đứng trên mặt đất giống như kiến bò trong chảo nóng, hai tay che miệng, thấp giọng lầm bầm, nhảy điên cuồng!
A, đau chết mất!
Nhìn bộ dáng cam chịu của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp lập tức thoải mái đến nói không nên lời!
"Ôi chao, ai, ôi....hu hu, tiểu tâm can của ta, tiểu bảo bối của ta, rất đau đi? Thật sự là làm ta đau lòng chết đi được!" Khuôn mặt Tiêu Dung Diệp đầy vẻ thương tiếc, nhăn mày đẹp, kéo hai vai Lệ Ảnh Yên qua, như đại phu đang xem bệnh, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút!
Nhưng mà cử chỉ như vậy ở trong mắt Lệ Ảnh Yên hoàn toàn là một bộ dáng ngượng ngùng, mang theo trêu đùa trào phúng.
Quả nhiên, một lúc sau, Tiêu Dung Diệp liền cười "Ha ha", rất giống kẻ ngu ngốc nhặt được tiền!
Mẹ nó, tên này quả thật là chồn chúc tế gà, hoàn toàn không có ý tốt!
Nhìn vẻ mặt đáng đánh đòn của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên phẫn nộ kéo khóe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954134/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.