"Dế nhũi, muốn xuất gia thật sao? Bất quá dựa theo trao đổi công bằng của ngươi, hiện tại ngươi là người của ta! Nếu ngươi xuất gia, cũng phải trải qua sự đồng ý của ta!" Nụ cười yếu ớt làm nổi bật vẻ kiêu căng trên mặt, rõ ràng là một yêu nghiệt mà!
Nhìn khuôn mặt khiến người ta say mê này, đôi mắt của Lệ Ảnh Yên muốn nhảy ra từ trong hốc mắt, gần như sắp phun ra máu đấy!
Chết tiệt, súng mẹ(1) này so với nữ nhân còn yêu nghiệt hơn, nếu vung mấy bạt tai trên khuôn mặt tuấn dật này, có thể hủy dung hay không? !
Vừa nguyền rủa, đôi mắt đen bóng cũng đảo một cái.
"Hu..." Đột nhiên Lệ Ảnh Yên nhỏ nước mắt, giữ chặt vạt áo của y phục Tiêu Dung Diệp, bò dậy từ mặt đất.
Một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, thật là chọc người yêu mến!
"Xuất gia? Công tử, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Hu... Cẩu đản không cần! Công tử đừng bỏ lại ta! Hu!" Nàng luôn luôn kiêu ngạo, bây giờ lại sợ hãi giống như đứa nhỏ không có nhà để về.
"Aizz, aizz, ngươi... ngươi đừng khóc! Ta không nói muốn đuổi ngươi đi!" Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đái vũ của Lệ Ảnh Yên, không hiểu, thậm chí có chút phiền chán.
Tức giận nắm lấy tóc!
"Này, ngươi cũng đừng khóc nữa. Dế nhũi, ách, không đúng, cẩu đản!"
Chết tiệt, tên ngu như lừa này lại có thể kêu nàng là cẩu đản!
"Hu... Cẩu đản không có nhà, công tử cũng không cần ta nữa, Cẩu đản đi chết thôi, hu..."
Lệ Ảnh Yên càng khóc càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-can-ba-dot-kich-vuong-gia-chay-mau/954136/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.