“Lúc nô tì cùng tiểu thư thấy Trần công tử kéo Khúc cô nương đi thì thiếu phu nhân đi cùng với nô tì.
Sau đó, người sai nô tì đi pha trà cho người còn người thì tự mình đi về phòng.
Khi nô tì pha trà xong liền đến phòng thiếu phu nhân nhưng mà không thấy ai cả”.
“Sao ngươi để nàng ấy đi một mình?”
“Nô tì nghĩ… nô tì nghĩ ở đây an toàn nên sẽ không xảy ra chuyện gì với thiếu phu nhân cả nên mới..”.
Nói đến đây Uyên Nhi ngập ngừng vội cúi đầu khóc nức nở.
Lâm Chi chỉ biết thở dài, sai người tìm kiếm trong phủ.
Mãi một hồi hỏi người hầu xung quanh nhưng ai cũng không thấy nàng đâu.
“Một người sao có thể biến mất không một dấu vết như vậy được”.
Lâm Chi tức giận nói
“Đệ cứ bình tĩnh, nóng giận sẽ không giải quyết được gì đâu”.Trần Văn trấn an cô
“Đại thiếu gia, thật ra là đại thiếu phu nhân lúc đi cùng nô tì ăn mặc như người hầu trong phủ nên khó tránh ai cũng không nhận ra”.
Uyên Nhi vội tiếp lời
“Tại sao nàng ấy lại ăn mặc như vậy chứ?”
Uyên Nhi hướng mắt sang Khúc Nhạc, lúc này Khúc Nhạc mới vỡ lẽ mọi chuyện điều liên quan đến nàng nên mới xảy ra cớ sự này
Nàng vội tiếp lời thay Uyên Nhi: “Là do ta, sở dĩ Hạ cô nương ăn mặc như vậy là để tiện hành động giúp đỡ ta với Trần Văn”.
Nói đến đây, nàng cúi đầu xuống tỏ ra ấy náy.
Trần Văn thấy vậy vội an ủi nàng, còn Lâm Chi bên này thì lòng nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chinh-la-the-tu-toi/296706/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.