“Bốp!” Tẩy Lưu Phong nhìn chiếc ly rơi xuống đất, giận giữ quát: “Một đám phế vật, không phải chỉ là hỏa độc sao, tại sao lại không có người có thể chữa khỏi?”
“Lưu Phong, a! Ta đau quá! Tiếng kêu đau đớn của Bạch Hinh Nhã truyền ra khỏi phòng, Tẩy Lưu Phong nhanh chóng bước vào phòng, nhìn thấy Bạch Hinh Nhã bước đã trằn trọc ở trên giường. Da thịt toàn thân nàng ta đều sưng tấy, cảm giác cả người nóng rực. Bạch Hinh Nhã nhìn thấy Tẩy Lưu Phong bước vào, hét lớn: “Lưu Phong! Lưu Phong chàng cứu ta với…”
Tẩy Lưu Phong thấy Bạch Hinh Nhã như vậy vô cùng đau đớn. Đầu Bạch Hinh Nhã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Tẩy Lưu Phong rút tay ra khỏi gáy nàng ta, đi ra cửa.”
Hắn ta thực sự yêu nàng ta, chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến cho hắn ta có cảm giác như vậy.
“Thiếu chủ…” Lúc này, một tùy tùng phía sau hắn chần chừ mở miệng.
“Chuyện gì nói đi!”
Người tùy tùng kia do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Thuộc hạ nghe nói hỏa độc này có một phương pháp chữa trị, cần phải có máu đầu tim của người có băng phách kiếm tâm…”
Tinh huyết là phần tinh hoa nhất của cơ thể, đối với những người đã tu luyện kiếm pháp, thì hiểu được sự tồn tại hết sức quan trọng của nó. Càng hiểu cách quý trọng máu đầu tim.
Ánh mắt Tẩy Lưu Phong nặng trĩu: “Thiện hạ đều biết băng phách kiếm tâm chỉ có Băng Tâm Kiếm Hoàng của Tinh La kiếm phái, đệ tử chân truyền của Lăng Tiêu tôn giả! Ngươi muốn ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chu-gia-lam-nu-phu-mau-lui-tan-xuyen-nhanh-nu-chinh-gia-lam-nu-phu-mau-lui/2318469/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.