Phó Thuấn cảm thấy rất kỳ quái, cô đang làm gì vậy? Buồn bã nhìn cốp xe?
Trong đó có gì? Anh nhìn kỹ lại, không phải toàn là hoa sao, nhưng nhiều đồ đạc như vậy, cô muốn chuyển vào trong một mình sao? Cô có thể không?
Anh cảm thấy như có gì đó mê hoặc mình, bất giác đẩy cửa xe đi tới.
Nhưng còn chưa đi tới trước mặt Tống Địch, liền nghe thấy cô cúi đầu khóc thút tha thút thít, Phó Thuấn sốt ruột, lập tức bước tới: “Làm sao vậy? Cốp xe cắn cô à? “
Tống Địch hoảng sợ quay đầu lại, một bóng đen to lớn lập tức bao phủ lấy cô, cô hoảng hốt lùi về phía sau, lấy tay ôm miệng khóc dữ dội.
Phó Thuấn hoảng hốt, đứng đực ra đó: “Đừng sợ, là tôi.”
Tống Địch lau nước mắt trên mu bàn tay, gật đầu, thập phần cung kính nói: “Chào anh Phó.”
Vào giờ phút này mà vẫn giống hệt con thỏ, Phó Thuấn cảm thấy có chút không nói nên lời.
“Cô cần tôi chuyển đồ vào hộ không?” Phó Thuấn không biết phải làm gì với một người phụ nữ đang khóc, trong ký ức thời thơ ấu của anh, mỗi lần mẹ anh khóc, ba anh đều phải quỳ xuống ôm dỗ dành, nhưng anh cũng không thể ôm Tống Địch – ôm được không nhỉ?
Anh dừng lại vàigiây, thấy Tống Địch sợ hãi trốn tránh anh, rõ ràng là không thể.
“Không cần đâu, anh Phó, tôi có thể tự chuyển vào, cảm ơn anh.” Tống Địch đã điều chỉnh cảm xúc trở lại bình thường, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe giống như một con thỏ trắng mềm mại.
“Chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-chu-hac-tam-lien-nam-chu-ngoc-bach-ngot/1677357/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.