“Cút ngay...!tôi không cần...!anh đừng chạm vào tôi...!vịt...!tôi sợ bẩn."
Lời nói của Lê Châu Sa giống như một con dao rạch vào trái tim Phan Huỳnh Bảo, anh ấy mở to đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh làm cho người ta sợ hãi.
Phan Huỳnh Bảo ném chén xuống đất, Lê Châu Sa tìm được khe hở thì nhịn không được ghé vào đầu giường, thống khổ nôn khan một trận.
Nhìn Lê Châu Sa không ngừng nôn khan, ánh mắt Phan Huỳnh Bào tràn ngập sự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
"Cút." Vì đã mấy ngày chưa ăn gì nên cơ thể Lê Châu Sa tương đối suy yếu.
Cô ấy ngẩng đầu, giận dữ hét lên với Phan Huỳnh
Bảo.
Phan Huỳnh Bảo hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh băng khát máu không mang theo chút cảm xúc nào.
Anh ấy đi về phía trước đè Lê Châu Sa lên giường, xé nát quần áo trên người cô ấy giống như một con thứ dữ đang phẫn nộ.
Hành động của Phan Huỳnh Bào kích thích trái tim Lê Châu Sa, cô ấy không ngừng run rẩy và gào lên: "Cút ngay...!đừng...!chạm vào tôi, cút ngay." "Lê Châu Sa, em là vợ anh, đừng quên, em là vợ của anh." Phan Huỳnh Bảo ngắng đầu, nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt thô bao, làm cả người Lê Châu Sa đều run rẩy.
"Chúng ta ly hôn đi, Phan Huỳnh Bào."
Mái tóc dài của cô ấy xõa tung ra, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú mang theo sự mệt mỏi và khổ sở.
Cô ấy không nhúc nhích nhìn Phan Huỳnh Bảo giống như một con dã thú đang phẫn nộ, đau thương nói lên lời ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-cuoi-em-la-doc-duoc-voi-anh-me-tinh-loan-y/1347895/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.