"Lời gì?" Mẫu thân Lục thị căng thẳng, "Lục Lang?"
Nàng vỗ tay trấn an mẫu thân, trả lời: "Vâng!"
"Con! " Tạ nhị gia rõ ràng muốn nói gì đó với nữ nhi, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nửa ngày sau mới nói: "Con phải biết, con khác biệt, bị tổ phụ con nhìn trúng không phải là chuyện gì tốt.
"
Tạ Vân Sơ duy trì thái độ cung kính và xa cách, sau khi hành lễ với Tạ Nhị gia xong, thản nhiên nói: "Phụ thân, vốn dĩ con muốn yên lặng mà đem theo bí mật này chết đi! "
Nghe thấy chữ "chết", vành mắt Lục thị đỏ hoe, tay nắm chặt lại, đau như bị khoét tim: "Lục Lang!"
Khuôn mặt Tạ Vân Sơ lộ ra ý cười: "Nhưng, mẫu thân sinh con vất vả, nếu con chết rồi, trưởng tỷ lại khốn khổ ở Tô gia sống không được chết không xong, mẫu thân sẽ buồn, con phải bảo vệ mẫu thân và trưởng tỷ, còn cả muội muội nữa.
"
Lục thị nghe vậy, đột nhiên bật khóc, cắn chặt môi, kiềm chế nỗi buồn, đứng dậy lôi Tạ Vân Sơ về phía mình, muốn dùng sức đánh nàng hai cái, lại không dám dùng lực: "Con nói linh tinh gì thế hả! Cái gì mà chết hay không chết! Mẫu thân còn chưa chết! Con muốn tức chết mẫu thân hả!"
Tạ Nhị gia nghe những lời Tạ Vân Sơ, trong lòng không biết vì sao lại khó chịu.
Vỗ về Lục thị xong, Tạ Vân Sơ lại nói: "Phụ thân yên tâm, bí mật này dù thế nào con cũng sẽ giữ kỹ.
"
Tạ Nhị gia ngẩng đầu nhìn Tạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-de-dai-nghiep/2275448/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.