Trong đình viện ấm áp, Bùi Mạch Ninh nằm ở trên giường, nhẹ giọng hát, dịu dàng vuốt khuôn mặt của hai đứa trẻ đang ngủ say, khiến chúng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Đây không phải là lần đầu tiên Thượng Kiều Tiên Nhân nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế, khóe miệng của ông cũng không khỏi cong lên nhu hòa cười.
Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Bùi Mạch Ninh quay đầu, nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân, nàng nhu hòa cười một chút, ngón tay đặt ở trên môi, làm động tác “ suỵt” một tiếng, khiến ông ta dừng lại tại chỗ, còn bản thân mình thì từ trên giường ấm đứng dậy. Hai hài tử vừa mới chìm vào giấc ngủ, nàng không muốn bọn chúng bị đánh thức.
Ngắm nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say, Thượng Kiều Tiên Nhân mỉm cười, tán đồng tùy tiện đi theo Bùi Mạch Ninh ra ngoài.
“Thượng Tiên lại đến đây nhìn bọn trẻ sao?” Bùi Mạch Ninh nhu hòa cười. Từ sau khi sinh con, nàng có vẻ như càng ngày càng tỏa ra khí chất của một người mẹ hiền, cả người có một luồn sáng mẫu tính nhàn nhạt của người mẹ.
Mấy ngày nay, Thượng Kiều Tiên Nhân thường hay đến đây. Nói thật, Bùi Mạch Ninh nếu muốn tìm hiểu chuyện gì, chỉ nhìn vào một chút khác biệt cũng đoán ra mọi chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, Bùi Chinh Vũ lúc nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân thì có cảm giác không sao hiểu nổi. Giống như ông đã nhìn thấy Thượng Kiều Tiên Nhân ở đâu đó rồi. Bùi Mạch Ninh lúc đầu nghe thấy vẫn chưa để tâm lắm, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-diem-vuong-nha-co-the-tu-lung-linh/2222940/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.