Nhìn thấy mạ nhà mình mau lớn lại xanh mượt tươi tốt, Mộc Đinh Hương vì chuyện gieo trễ mùa vụ mà tâm tình vốn dĩ treo trên cao nay cũng chậm rãi hạ xuống.
Khoảng thời gian trước nàng gieo hạt giống rau xanh trên mấy khoảnh đất phì nhiêu màu mỡ, nhờ tiểu măng tinh giúp sức giờ đã có thể ăn được rồi, Sở Ngu hiện tại không cần phải cực khổ mua rau xanh từ trên huyện mang trở về.
Có điều Trúc Nhi nói bên dưới đất trồng rau vẫn còn rất nhiều trùng, sợ chúng phá hoại nên Mộc Đinh Hương dần sản sinh tâm tư muốn nuôi dưỡng một đàn gà.
Sở Ngu là đồ tể xinh đẹp nhất Nhạc Sơn huyện, mỗi ngày nàng giết heo lấy thịt đem bán cũng rất ít khi còn thừa lại cân nào.
Mặc dù không có chỗ cho nàng nuôi heo nhưng nuôi dưỡng mười mấy con gà chỉ là chuyện nhỏ.
Thả bọn nó tự do đi lại trong đất vừa có thể ăn trùng lại có thể đẻ trứng, hơn nữa Sở gia nằm lọt thỏm trong tiểu sơn cốc bốn bề giáp sông không cần lo gà sẽ đi lạc qua bờ bên kia.
Đến lúc đó nàng để lão cây tử đằng giám sát bọn chúng, cũng không sợ bị người ta trộm mất.
( Ừ thả rông thử đi nó bới tan nát luôn cho mà xem)
Đợi phu quân xây cho nàng cái chuồng che mưa chắn gió là bắt đầu có thể nuôi được rồi.
Sơn cốc này địa hình hơi dốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-do-te-cung-tieu-kieu-nuong/1780800/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.