"Phụ hoàng ơi phụ hoàng, nhi thần hối hận rồi, hối hận không nên sinh vào gia tộc đế vương!"
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, tiếng cười điên loạn vang lên, khác nào tiếng chim đỗ quyên than khóc.
"Gia tộc đế vương không có ôn nhu, chỉ có âm mưu quỷ kế, ngươi lừa ta gạt. Vì cái ngai vàng chí tôn vô thượng này, cha không ra cha, con không ra con, ngươi tranh ta đoạt, lẫn nhau tính toán. Người đời đều ghen tị ta là phượng tử long tôn, từ nhỏ đã chí tôn quý giá, nô bộc vô số, hưởng hết vinh hoa phú quý! Buồn cười làm sao, nếu có thể, ta tình nguyện đổi chỗ với bọn họ, để bọn họ nếm trải sự vô tình của gia tộc đế vương này!"
Thánh thượng thở dài: "Từ xưa đế vương vốn bạc tình, ngươi xưa nay xử sự theo cảm tính, làm sao có thể ngồi vững ngai vàng? Trẫm, đều muốn tốt cho ngươi."
"Vì muốn tốt cho ta?" Ninh Vương cười lớn không kiềm chế được, "Vì muốn tốt cho ta, giết mẫu phi của ta, tàn sát cả nhà ngoại tổ ta, để ta cô khổ không nơi nương tựa! Vì muốn tốt cho ta, vô tình vứt bỏ ta trong cung điện hoang vu, bị người chà đạp, tranh ăn với chó hoang, suốt bảy năm trời, sống không bằng chết! Càng là vì tốt cho ta, khi ta vất vả tìm được chút ôn nhu, được cứu rỗi, ngài liền vội vàng cắt đứt, cho nàng uống rượi độc, để ta đau đến không muốn sống! Thử hỏi trời xanh, đâu có cha nào đối xử với con như vậy? Đâu có phụ thân nào đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2112933/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.