Ngày Văn Tu và đoàn người rời đi, bão cát hoành hành dữ dội, tàn phá Biên Thành giữa không trung, gió thổi mạnh đến mức người ta không thể mở mắt nổi.
Dù vậy, họ vẫn khởi hành đúng thời gian đã định.
Lúc đi, họ lặng lẽ không một tiếng động, không có tam quân liệt trận tiễn biệt, cũng chẳng có bách tính đứng hai bên đường hẻm đưa tiễn. Đoàn người vội vã cùng với xe ngựa ra khỏi cửa thành, nhanh chóng chìm khuất trong bão cát che kín bầu trời.
Suốt ngày hôm đó, trong quân trướng, người kia vẫn ngồi sau án làm việc.
Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, cho đến khi trăng treo giữa trời, hắn mới ngẩng đầu lên khỏi đống công vụ nặng nề, ngồi một mình nhìn về phía ngoài trướng.
Trong đầu hắn, không kìm được hiện lên hình ảnh nàng trong bộ áo xanh quần vải, đeo trâm cài tóc. Dù không được tận mắt nhìn thấy nàng khi rời đi, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra. Bởi từ đôi bông tai đến xiêm y, mỗi món đồ nàng mang theo khi ra đi, hắn đều đã tự tay xem qua trước đó.
Nàng, cô gái xuyên không về quá khứ ấy, giờ đây cũng đã trở thành một mỹ nhân thướt tha uyển chuyển, dịu dàng đoan trang.
Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình, thẫn thờ hồi lâu. Chính hắn đã tự tay chôn vùi nàng.
Mười ngày sau, đại quân bắt đầu hồi kinh. Lúc rời đi, muôn người trong thành đổ ra đường, bách tính đánh trống tiễn đưa.
Trận chiến này đại thắng, quân sĩ khải hoàn trở về, ngay cả những vị tướng lĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113041/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.