Đêm trước khi nàng rời đi, Hoàng Thành đưa xe đến đón nàng vào quân doanh.
Chưa đến quân trướng, nàng đã thấy xa xa có người đang đợi trước lều.
Trong đêm tối, họ đối diện nhau cách một khoảng xa. Ánh đuốc nhảy múa rọi lên mặt và thân họ, hắn thấy rõ gương mặt mềm mại tươi tắn của nàng dưới ánh sáng, còn nàng không thấy rõ nét mặt u tối của hắn trong bóng tối.
"Gia."
"Vào đi."
Thân binh vén rèm lên, Vũ Vương cúi đầu bước vào, Thì Văn Tu lập tức theo sau.
Rèm buông xuống, ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
Trong lều yên tĩnh, tiếng bước chân trầm ổn của hắn đan xen với những bước chân nhỏ nhẹ của nàng.
Hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, hắn rót trà, đưa đến bên tay nàng.
Cảnh này như đã quen thuộc, khiến nàng như trở về nhiều năm trước, khi hắn cũng ngồi đối diện nàng như hiện tại, đưa cho nàng trà nóng, dùng giọng điệu bình tĩnh an ủi cô gái đang hoảng loạn, sợ hãi lúc đó.
Hoảng hốt giây lát, nàng cụp mắt bưng chén trà, khẽ nhấp môi.
Trà thơm nồng, vị thuần mà hơi đắng, ngậm trong miệng, hương vị lưu luyến.
"Trà thế nào?"
"Rất thơm, uống rất ngon."
Nàng đáp, hơi mất tập trung, không hiểu sao đêm khuya hắn đột nhiên gọi nàng đến, lại là đêm trước khi đi.
Hắn nhìn dáng vẻ cụp mắt của nàng, giọng nói mang theo áp chế: "Đây là trà hoa đặc sản của Mông Cổ, ta cố ý để lại chút tốt nhất."
Nghe vậy, nàng mới chợt hiểu ý tứ, mi mắt khẽ động vài cái lo lắng, định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113042/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.