Khi hắn quỳ lên giường ôm lấy nàng, hắn phát hiện người nàng lạnh buốt, toàn thân ướt đẫm như vừa từ dưới nước vớt lên. Điều này khiến nội tâm hắn giằng co, phiền muộn đến mức muốn nổi giận.
Nhắm mắt lại để bình tĩnh, hắn cố nén cơn giận trong lồng ngực, vừa ra lệnh cho người hầu lấy nước, vừa bế nàng đến bên cửa sổ ngồi xuống. Một tay mở toang cửa sổ đang đóng chặt. Khi làn gió mát lạnh thổi vào, hắn đưa tay gạt những sợi tóc ướt bết trên mặt nàng, vắt khăn lụa nhẹ nhàng lau khô cho nàng.
"Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi."
Hắn thấp giọng an ủi, thanh âm chứa đầy sự thương tiếc.
Má nàng co rúm lại trong lòng bàn tay hắn, người cũng run rẩy.
Cảm nhận được sự né tránh và e ngại của nàng, ánh mắt hắn cuối cùng cũng thay đổi.
"Nhìn ta." Hắn vứt khăn đi, nâng mặt nàng lên, hơi thở gần hơn, "Lão có tội, lão đáng chết, nàng không làm gì sai cả."
Trong bóng tối, mắt hắn như bùng cháy.
Nàng không đáp, cũng không nhìn hắn, mắt cố tình nhìn xuống, hướng về bàn tay hắn đang đặt trên mặt mình.
Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lồng ngực hắn, thiêu đốt hắn không thể nào dập tắt.
"Đôi tay này của ta, chỉ chém những kẻ có tội, không giết oan người vô tội."
Nghe vậy, nàng mới có phản ứng, mi mắt khẽ run rồi nhắm lại.
Cơn giận trong mắt hắn dần tan biến.
Sự im lặng không lời của nàng khiến hắn vô cùng khó chịu, muốn quát mắng nàng, muốn dùng mọi cách để nàng đáp lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113055/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.