Thì Văn Tu bất an thấp thỏm đứng chờ trong phòng.
Minh Vũ đường, nơi điểm danh của các hộ vệ, được xây dựng rất có khí thế. Đối diện cửa chính là một đại sảnh ba gian, tường ngoài nửa trên là cửa sổ chấn song rộng màu đỏ thắm, nửa dưới lại quét vôi trắng, tạo nên vẻ đơn giản mà uy nghi. Bên trong rộng rãi sáng sủa, ghế gỗ sơn đen xếp ngay ngắn, trang trí không nhiều nhưng toát lên vẻ tao nhã.
Nàng đảo mắt nhìn quanh đại sảnh rồi không còn tâm trí ngắm nghía nữa, bởi trong lòng đang đầy tâm sự. Vị có vẻ là thủ lĩnh kia vừa nãy chỉ trao đổi với nàng vài câu đã biến sắc vội vã bỏ đi, khiến nàng không khỏi lo lắng bất an.
Lo lắng công việc xảy ra biến cố chỉ là thứ yếu, nàng càng lo rằng cái cớ bị thương ở đầu, trí nhớ mơ hồ của mình có thể bị vạch trần.
Nếu nhớ không lầm, hán tử vừa quỳ khóc trong công đường hẳn là tên Lỗ Hải. Khi nàng mới xuyên đến đây, hắn đã đến "thăm" nàng, lúc đó có vẻ như đã hiểu rõ về tình trạng "mất trí nhớ" của nàng. Vị có vẻ là thủ lĩnh kia không hỏi han gì về chuyện "mất trí nhớ", có lẽ Lỗ Hải đã báo cáo tình hình của nàng từ trước.
Nghĩ đến đây, Thì Văn Tu cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Dù sao, nếu quý phủ thực sự nghi ngờ nàng mượn xác hoàn hồn, có lẽ họ đã bắt nàng đem thiêu ngay từ ngày đầu tiên, chứ không để nàng sống yên ổn nhiều ngày như vậy.
Nàng đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ho-ve-khanh-an/2113105/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.