Gần đây, anh luôn mơ một giấc mơ, anh mơ thấy anh và người phụ nữ kia đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà. Tòa nhà rất cao, bên dưới trắng xóa. Cô có chứng hơi sợ độ cao, anh nhớ cô từng nói qua chuyện này với mình. Anh hỏi cô
"Đứng trên cao như thế, có sợ không?"
Cô cười với anh, cười rất tươi, mắt cong lên, tỏa ra ánh sáng, nửa khuôn mặt bên trái lộ ra lúm đồng tiền, cô nói
"Chỉ cần ở cùng với anh, em không sợ điều gì cả"
Nụ cươi của cô giống như đâm thẳng vào mắt anh, tay anh đặt trên vai cô, khẽ cười với cô một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đẩy, cả người cô cứ như vậy rơi xuống. Hình như anh nghe thấy cô đang gọi tên mình. Nhưng anh không thể biết được, biểu tình lúc cô gọi tên anh thế nào. Anh không muốn nhìn, anh sợ hãi, anh quay mặt đi cảm giác cơ thể mình run dữ dội hơn.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, cứ đứng mãi giống như bị yểm bùa vậy, ý thức của anh vẫn thanh tỉnh, nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể cử động nổi, anh chợt nhớ tới một câu nói của cô
"Tần Nhiên, em thật sự cho rằng chúng ta có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long đấy"
Em thực sự cho rằng chúng ta có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long đấy.........
Anh đột nhiên quay người lại, nhưng đã không còn nhìn thấy được gì nữa, anh nhìn xuống phía dưới, chỉ là một vùng trắng xóa, anh không thể thấy được đáy, cũng không thấy được cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-bi-kich/1282373/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.