Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh chê cây lang nha bổng của mình nên giận dỗi, "Anh đừng có mà xem thường nó, đây là vật kỷ niệm ngày đầu tiên tôi chiến thắng khi quay chương trình đấy! Hàng độc nhất vô nhị rất có ý nghĩa đấy nhé! Tôi dám chắc từ nhỏ đến giờ anh chưa từng nhận được món quà độc đáo thế này đâu!"
Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích đưa cây gậy tới, nghe thấy hai chữ "độc đáo", mí mắt nảy lên.
Anh chậm chạp vươn tay về phía cây gậy lang nha bổng.
Sở Tích như chê anh chậm chạp, hào phóng nhét cây gậy vào lòng anh, "Cầm đi!"
Tổng giám đốc "bá đạo" ôm ấp lang nha bổng - Cố Minh Cảnh, "..."
Tặng lang nha bổng rồi nhưng Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh vẫn không vui, hoàn toàn không có dáng vẻ vui vẻ khi được nhận quà sinh nhật, cô nói thầm, "Sinh nhật của anh chứ có phải ngày giỗ anh đâu, sao anh lại thế?"
Sở Tích chỉ nói thầm không nghĩ Cố Minh Cảnh sẽ trả lời, nhưng anh nghe cô lẩm bẩm, bỗng nhiên cất giọng, "Là ngày giỗ của mẹ anh."
Sở Tích ngẩng đầu, "Hả?"
Nhận ra Cố Minh Cảnh vừa nói gì, cô vội vàng xin lỗi, "Xin, xin lỗi anh, tôi không cố ý."
Cố Minh Cảnh cười cười, "Không sao đâu."
Sở Tích im lặng, coi như cô đã biết vì sao sinh nhật Cố Minh Cảnh mà anh lại không vui và trợ lý Cao sống chết cũng phải lừa cô tới đây rồi.
Mặc dù trợ lý Cao miêu tả tình hình của Cố Minh Cảnh có hơi quá một chút.
Nhưng sinh nhật của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hoang-lam-dang/990340/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.