Chẳng mấy chốc mà hội đốt đèn mỗi năm một lần lại bắt đầu, đó là ngày lễ được tổ chức đế kỷ niệm ngày sinh của Phật Thích Ca Mâu Ni, là một ngày lễ vô cùng trọng đại!
Tôi đã mong đợi nó rất lâu rồi!
Tối hôm ấy, tôi và Thuần Hy ăn cơm xong rồi đến địa điểm cử hành lễ hội.
Dòng người tấp nập, đông đúc náo nhiệt quá!! Hai bên đường đều treo những vật trang trí dân tộc, nhìn đến hoa cả mắt! Hơn nữa, rất nhiều người mang những mặt nạ dân tộc đủ loại đù màu sắc, dù quen hay không quen, tất cả đều nở nụ cười thân thiện với nhau, không khí vô cùng thoải mái. Hi hi, thú vị thật!
"Thuần Hy, chúng ta cũng mua mặt nạ đi. A_A". Đi ngang một quầy hàng bán mặt nạ, tôi hào hứng dề nghị.
"ừ".
"Anh phải mang mặt nạ em chọn cho anh đó. Chọn cái nào nhỉ? A, cái này, Phật Di Lặc! Anh xem nụ cười rất vui vẻ rất đáng yêu này, mắt thì híp lại thành một đường này, ha ha..."
"Xấu gì chứ, cười dáng yêu thế này mà, anh phải học tập thôi - cười để đối diện với cuộc đời! Đặc biệt là hôm nay, một ngày lễ vui thế này, anh không muốn người khác nhìn gương mặt lạnh lùng của anh rồi tâm trạng bị ảnh hường chứ? Nghe lời em nào, mang vào đi!"
"Không!"
"Mang vào đi! Không nghe lời vợ à?". Tôi kiễng chân lên đeo "xoẹt" một cái vào đầu anh.
"Woa woa~, đáng yêu quá đi mất~, ha ha!". Tôi nhìn Thuần Hy đã biến thành Phật Di Lặc, vừa cười vừa vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524652/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.