"Tiễn Ni, dậy mau đi, sắp muộn rồi!". Sáng sớm hôm sau, tiếng bố tôi lại vang lên rất đúng giờ.
"zzZZzz... Ôi... không mà... zzZZzz... Con vẫn muốn ngủ..." Đầu đau quá~, như thể có thứ gì đó đang túm lấy đầu mà quay mòng mòng vậy, một vòng, hai vòng... Ư~, chắc chắn là do hôm qua ngủ muộn, mà lại còn ngủ không được ngon...
"Dậy mau đi con! Thuần Hy đang đợi con dưới nhà kìa! Con không nhẫn tâm bắt cậu ấy đợi chứ?"
"zzZZzz... zzZZzz..."
"Tiễn Ni à... Tiễn Ni!!!"
"Tiễn Ni, con sao vậy? Có phải thấy khó chịu không? Đầu đau lắm hả? Chúng ta đi bệnh viện nhé..." Bố tôi hốt hoảng vạch chăn ra, ôm tôi.
"Bố ơi!!!". Tôi ngồi phắt dậy, khư khư kéo chăn bọc lấy mình, "Lạnh quá~! Cho con ngủ nướng một tí có được không?"
"Thật là con không bệnh gì chứ?", Haizzz~, cha mẹ lớn tuổi nào cũng căng thẳng như bố sao?
Tôi đành phải lờ đờ rồi dậy, nhảy xuống giường, "Bố à, bố xem đây này!"
"Cái con bé này!" Bố tôi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Tôi xỏ chân vào dép lệt xệt đi vào phòng tắm, "Bố cứ yên tâm ạ, con ấy à~, sức khỏe số một đó~! ~^O^~ He he!"
"Tiễn Ni, có phải con ghét đi học lắm không?"
"Vâng!". Tôi vừa đánh răng vừa ậm ừ trả lời.
"Vậy thì thôi đừng đi nữa, không sao đâu! Chỉ cần con vui thì thế nào cũng được!"
"Bố ơi, dạo này bố sao thế? Tự dưng yêu chiều con quá vậy?" Tôi súc miệng "ùng ục" rồi nhổ ra, " Không sợ chiều con quá rồi hư à? Bây giờ báo chí tivi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524658/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.