Dù cho có ngã chết tôi cũng phải nhảy xuống tàu, cho dù ngã chết tôi cũng không muốn Thuần Hy phải khó nhọc đuổi theo đoàn tàu nữa, cho dù tôi có ngã chết cũng không muốn xa Thuần Hy nữa, dù tôi có ngã chết cũng muốn được ở bên ThuầnHy... >_
Thế nhưng, tôi không ngã chết, mà tôi rơi vào vòng tay ấm áp và dịu dàng của Thuần
Hy, bình an vô sự.......
Thuần Hy nhìn tôi, qua màn mưa cánh hoa bay lượn, nhìn tôi rất yêu thương....
Tôi cũng nhìn anh, đờ đẫn nhìn anh. Sau đó, không hề có điềm báo trước, nước mắt rưng rưng tuôn trào.
Ghét quá, Quách Tiễn Ni, mi khóc cái gì? Nước mắt đáng ghét, không được ta cho phép mà cứ chạy ra ngoài như sợ ai ưanh cướp để làm gì? Mi chặn lấy tầm nhìn của ta, hại ta không nhìn rõ bóng phản chiếu ngốc nghếch trong đôi đồng tò của Thuần Hy, hại ta không nhìn thấy đôi mắt sâu như hổ nước của anh, hại ta không nhìn thấy gương mặt tuấn tú khiến ta ngày đêm mong nhớ kia....
Gương mặt Thuần Hy! Sao trên mặt anh lại có nhiều vết thương thế kia?
Hu hu- không phải chứ? Vì đỡ lấy tôi mà anh lăn xuống bên đường ray và bị thương nhiều thế sao? Tôi thú nhận dạo này ăn hơi nhiều một tí, nhưng thực sự cũng không đến nỗi đè anh ra nông nỗi này đấy chứ, hơn nữa, hơn nữa, tôi cũng đâu có đè lên mặt anh.
Nhất định là Tú Triết! Nhất định là do Tú Triết đã tạo ra sau trận mưa đấm đá để “dạy dỗ” anh. Tú Triết đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524707/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.