Đôi mắt màu sáng nhìn tôi không chớp mắt, tôi có thể nhìn thấy cả bóng của mình.
Hắn rất bình tĩnh sờ khuôn mặt trắng bệch của tôi, sau đó nói.
“Bởi vì em quá nhát gan. Gia, em không thể nào chống cự lại tôi, em không thể nào rời khỏi tôi được.”
Một câu trần thuật nhẹ nhàng giống như là trống nặng giáng xuống huyệt thái dương của tôi. Một âm thanh vù vù sắc nhọn đâm rách thần kinh của tôi. Tôi giống như bị rơi vào hầm băng, mờ mịt nhìn hắn. Trái tim giống như bị buộc vật nặng rồi rơi vào trong lòng hắn, còn hắn thì tỉ mỉ bày ra đầm lầy thật tốt ở bên trong.
Tôi không thể phản bác, bởi vì hắn nói rất đúng.
Tôi không can đảm cũng không có nghị lực, bất cứ lúc nào anh cũng kiên định giữ lấy niềm tin giống như Chiêm Nhẫn. Thân ở giữa ngục giam bạo lực dơ bẩn vào ở bên người Anthony vui giận thất thường, Chiêm Nhẫn giống như thanh kiếm giấu kín trong vỏ. Từ đầu đến cuối đều chờ đợi thời cơ, dùng lưỡi kiếm sắc bén tạo ra một con đường tự do.
Thế nhưng tôi không thể. Tôi sợ hãi nhu nhược, mới đầu thì nghĩ là sống lâu trong tù một chút, về sau bị sự rộng rãi của Adam làm cho tê liệt mà sinh ra suy nghĩ muốn chạy trốn về nhà.
Hiện tại suy nghĩ kia đã bị nhổ tận gốc, nghiền nát đốt thành tro. Một chút xíu dũng cảm vất vả lắm tôi mới thể hiện ra đã biến mất hết rồi, giờ chỉ còn cây lục bình đến việc đi về hướng nào cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-tu-nhan/2376937/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.