Hai người xách theo một đống túi mua sắm, cố tình đi ngang qua Đường Quán Kỳ, giống như mọi lần trước.
Chung Dung thường chỉ nửa tháng đã kêu hết giày mang, Tằng Phương lại lập tức mua cho cô ta cả đống. Còn Đường Quán Kỳ, hồi tuổi dậy thì, một đôi giày mang suốt hai năm, năn nỉ Tằng Phương mua cho một đôi mới nhưng bà ta không chịu. Mãi đến khi giày mòn làm chân chảy máu, bị hàng xóm nhìn thấy, Tằng Phương mới miễn cưỡng mua cho một đôi.
Giờ đây, Đường Quán Kỳ không còn phản ứng mạnh như trước, cũng không lặng lẽ trở về phòng rơi nước mắt nữa.
Cô đã quen, và đã chấp nhận rằng — mẹ ấy không phải mẹ của cô.
Mẹ ấy là của Chung Dung.
Về sau, cô sẽ mặc kệ Tằng Phương ra sao, bởi Tằng Phương đã lựa chọn rồi.
Đường Quán Kỳ quay về phòng. Cô chưa ăn tối, nhưng cũng lười chuẩn bị. Bánh lá dứa mua hôm qua ở Bắc Giác, cả hộp vẫn còn ít, cô vừa làm bài luyện CFA (Chứng chỉ Phân tích Tài chính) vừa ăn tạm cho qua bữa.
Ra ngoài thì thấy Chung Dung đang ngồi bên bàn ăn yến sào. Thấy cô, Chung Dung bỗng cất giọng:
“Còn lại chút nước, muốn ăn không? Đồ quỷ đói?”
Chung Dung cười ngọt, hơi nghiêng bát cho cô nhìn.
Cô đã không còn là “quỷ đói” nữa, nhưng Chung Dung vẫn lấy đó làm trò giễu cợt.
Tằng Phương chưa từng cho cô tiền ăn sáng, nên từ thời cấp hai cô đã bị đau dạ dày vì đói. Cô từng xin Tằng Phương đưa tiền hoặc làm thêm phần cho mình.
Hôm sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2901885/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.