Anh lái xe, hạ cửa kính xuống. Nếu không để gió ùa vào, cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực sẽ không thể tan đi.
Tiếng gió rít như dao, luồng khí lạnh lướt qua tai.
Như thể anh lại thấy cô trong vòng tay mình, hỏi:
“Chung Dung và vị trưởng bối đó… thật sự không có huyết thống, anh chắc chứ?”
Anh chắc chứ?
Ngón tay Ứng Đạc gần như ấn sâu vào vô-lăng bọc da, in hằn một vết lõm.
Anh không thể chắc chắn.
Anh không nên chắc chắn.
Hóa ra, câu hỏi đó của cô là có ý, nhưng anh không hiểu. Cháu gái của bà cụ, vốn dĩ là máu mủ ruột thịt với bà.
Điều khiến anh tiếc nuối bấy lâu, vốn dĩ đã là trọn vẹn, nhưng anh lại đi sai đường.
Trong phòng bệnh, người ôm lấy Chung Dung, liên tục mắng nhiếc và sỉ nhục cô… lại chính là mẹ ruột của cô.
Kẻ chủ mưu đẩy cô xuống cầu thang… cũng là mẹ ruột. Vậy mà anh lại cho rằng đó chỉ là hành động bốc đồng của người trẻ.
Độc tố phát tác muộn giờ đây gần như lan khắp toàn thân anh.
Cuối cùng, anh đã hiểu vì sao cô lại phản ứng mạnh đến thế.
Nhưng hóa ra, điều anh biết chỉ là tầng bề mặt của mọi liên hệ.
Mẹ cô đang cầm dao nhọn đâm vào tim cô, còn anh thì chỉ đứng nhìn, tưởng đó chỉ là một kẻ ngoài cuộc bịa đặt. Thấy cô im lặng, anh cho rằng cô không bận tâm.
Hóa ra, chưa bao giờ là cơn bốc đồng – đó là khoảnh khắc trời sụp đất nứt giáng xuống người cô. Còn anh thì chẳng hay biết gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2901966/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.