Ứng Thừa Phong máu nóng dồn lên mặt:
“Gọi người đi tìm, ngay lập tức.”
Quản gia lập tức đáp:
“Ngài đừng nóng, chúng tôi đã tìm rồi.”
Trong khi đó, Đường Quán Kỳ và Ứng Đạc biến bữa khuya thành bữa sáng, ngồi ăn suốt gần hai tiếng.
Bề ngoài như đang bàn chuyện bắt cóc, thực chất là cả hai cố tình kéo dài thời gian ở bên nhau.
Trời sáng, hai người một trước một sau, Ứng Đạc như một cậu trai thời đi học đưa bạn gái về nhà, tiễn Đường Quán Kỳ đến tận cửa phòng.
Ánh đèn hành lang hơi mờ, gương mặt tuấn tú, sáng sủa của Ứng Đạc càng thêm mê người. Bóng dáng cao lớn của anh chắn ánh sáng, bóng đổ hoàn toàn bao trùm lấy cô. Khoảng cách chỉ chừng mười phân — chỉ cần đưa tay là có thể giam cô giữa anh và cánh cửa.
Giọng anh trầm ấm:
“Ngủ đi, mai bàn tiếp chuyện này.”
Đường Quán Kỳ nắm tay nắm cửa, hơi tránh ánh mắt anh, khẽ “ừ” một tiếng.
Nhìn cô mở cửa bước vào, qua một lúc lâu Ứng Đạc mới chậm rãi quay người rời đi.
…
Trưa hôm sau, Đường Quán Kỳ tỉnh dậy, thấy Mạch Thanh đang ở đó, liền gọi cô đi cùng.
Hai người đứng trước phòng trang sức, cô khẽ hỏi:
“Mật mã mới của phòng trang sức là gì?”
Mạch Thanh hơi bất ngờ khi thấy Đường Quán Kỳ chủ động hỏi, nhưng trong lòng lại hiểu ra điều gì, mỉm cười nhập mật mã cho cô xem — cửa đầu tiên mở bằng số kk77.
Đường Quán Kỳ nhìn khoá, tuy chưa dám chắc hoàn toàn nhưng cảm giác kk chắc hẳn liên quan đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2903015/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.