🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tính ra, lần đầu tiên Cố Tịch gặp Chúc Mạn là ở Hongkong.

Một người bạn vừa khai trương quán bar mới, hôm đó là ngày chính thức mở cửa, bạn anh rủ anh đến góp vui, anh liền đi.

Ánh đèn rực rỡ, tiếng nhạc ồn ào.

Một nhóm bạn ngồi ở khu ghế lô uống rượu, có người bất chợt chỉ về phía quầy bar:

"Người đẹp kia đúng là bốc lửa."

Cố Tịch ngậm điếu thuốc nhìn sang, qua làn khói mờ ảo, anh trông thấy Chúc Mạn ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar, tay cầm ly rượu.

Ánh sáng lờ mờ trong quán bar bao phủ lên cô gái diện chiếc váy hai dây đỏ rực, mái tóc dài buông xõa tùy ý. Đôi chân trắng muốt quấn quanh bởi dây quai mảnh của đôi giày cao gót, đẹp một cách gợi cảm và kiêu hãnh.

Cô dường như có tâm sự, cứ cạn hết ly này đến ly khác.

Trong lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông không biết bao nhiêu lần, nhưng cô chỉ cầm lên, chẳng thèm liếc mắt, nhấn tắt rồi "cạch" một tiếng ném mạnh xuống bàn.

Cố Tịch hít sâu một hơi thuốc, ánh mắt khó lường.

Đám bạn tiếp tục xôn xao:

"Cực phẩm đấy! Anh Tịch, qua làm quen đi."

Lý Duệ nào dám, anh ta sợ cô vợ chưa cưới suốt ngày ghen tuông gây sự của mình.

"Tôi thì không dám, nhưng mà..."

Anh ta liếc sang người đàn ông bên cạnh, kẻ đang phả ra làn khói thuốc một cách đầy hứng thú, trêu chọc nói:

"Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh Tịch có vẻ khá hứng thú đấy. Anh Tịch, có muốn qua đó làm quen không?"

Nghe vậy, cả đám lập tức hào hứng.

"Mẫu người này chắc không phải gu của anh Tịch đâu nhỉ? Bình thường bên cạnh anh ấy toàn kiểu gái ngoan thuần khiết."

"Cũng đúng, dạo này chẳng phải anh Tịch đang nâng đỡ một nữ diễn viên sao? Tên gì nhỉ?"

"Đường Tuyết."

"Đúng rồi, Đường Tuyết! Cô ta đúng chuẩn trong sáng dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đáng thương, bảo sao anh Tịch mê mẩn."

Cố Tịch nghe bọn họ tám chuyện, không nói gì, chỉ lơ đãng rít thuốc.

Anh ngả người lên sofa, khuôn mặt điển trai ẩn sau làn khói trắng, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Điếu thuốc cháy hết, anh lại rút thêm một điếu từ hộp trên bàn, một tên công tử bên cạnh vội vàng cúi người bật lửa cho anh.

Anh rít một hơi, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Nhìn màn hình, ánh mắt anh thoáng tối lại.

Bên cạnh, có người chợt nói:

"Ê, có một gã đàn ông vừa đến kìa. Là bạn trai của người đẹp kia à? Trông có vẻ như đang cãi nhau."

Cố Tịch nhấc mí mắt, nhìn thoáng qua.

Anh thấy người phụ nữ khi nãy đang bị một gã đàn ông nắm chặt cổ tay, hắn ta đang ra sức xin lỗi cô.

Khoảng cách từ ghế lô đến quầy bar không xa, giọng nói bên đó nghe loáng thoáng được vài câu.

Khuôn mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ ghê tởm, cô giật mạnh tay mấy lần nhưng không thoát ra được, liền cầm ly rượu trên quầy hất thẳng vào mặt gã đàn ông kia, sau đó giơ ly rượu lên ném mạnh vào đầu hắn.

Gã đàn ông bị đập trúng xương mày, lúc này mới chịu buông tay, đưa tay lên ôm mặt, nhăn nhó vì đau.

Nhóm người trên ghế lô thích thú xem kịch hay.

"Chậc~ Phải nói là, người đẹp này ra tay cũng khá mạnh đấy. Tôi nhìn mà còn thấy xương mày lạnh buốt đây này."

"Đoán thử nào, chắc chắn gã kia hoặc là cắm sừng, hoặc là ngoại tình rồi."

"Anh Tịch, anh thấy có đúng không?"

Cố Tịch phủi tàn thuốc, cười nhạt:

"Mấy người đúng là lắm chuyện."

"Bọn tôi không phải ai cũng tám chuyện đâu nhé. Nhưng người đẹp này nhan sắc và dáng người thuộc hàng top ở Hongkong đấy. Lại đang thất tình say rượu, các anh thực sự không muốn qua làm quen sao? Nếu không đi thì tôi đi đấy nhé?"

Cả nhóm cười phá lên:

"Đi đi đi, xem cậu có chút bản lĩnh nào không."

Cố Tịch không lên tiếng, ánh mắt vô thức dừng lại trên người phụ nữ kia.

Môi đỏ yêu kiều, thần sắc vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.

Đúng là một cực phẩm.

Bên này, Chúc Mạn lại tiếp tục uống rượu, còn Tô Hoài Niên vẫn dai dẳng nài nỉ:

"Mạn Mạn, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Hôm đó anh thực sự chỉ là uống say, nhất thời không kiềm chế được. Anh thề sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ta, không bao giờ liên lạc nữa."

Nghe những lời này, Chúc Mạn nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, người mà cô vừa quen vừa lạ.

Nếu không phải ả đàn bà kia gửi ảnh chụp giường chiếu của hai người họ vào điện thoại của cô, thì cô còn chẳng thể tưởng tượng nổi.

Trong bức ảnh, gã đàn ông tr.ần tr.ụi chính là người mà cô đã yêu suốt hai năm qua.

Là vị hôn phu nho nhã, dịu dàng của cô.

Bên ghế lô, đám bạn hóng hớt nghe ngóng, càng nghe càng hăng say.

Lý Duệ vừa ăn vặt vừa lắc đầu chậc lưỡi:

"Chậc chậc, đàn ông mà say thì có làm ăn gì được đâu. Anh Tịch, anh có kinh nghiệm, anh nói xem có đúng không?"

"Tôi không hiểu."

Cố Tịch rít một hơi thuốc, nét mặt hờ hững, đầy vẻ lười nhác.

Ai mà tin nổi câu này của anh chứ.

"Anh Tịch, anh đừng có giả vờ trong sáng nữa. Nếu ngay cả anh còn không hiểu thì chắc Hồng Kông này chẳng ai hiểu được đâu."

Ghế lô vang lên một tràng cười.

Chúc Mạn nghĩ về chuyện trước đây, khẽ cười mỉa đầy khinh thường.

"Tô Hoài Niên, anh nghĩ mình là ai chứ? Sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại đáng ghê tởm như vậy? Cút đi, càng xa càng tốt."

"Mạn Mạn, đừng làm loạn nữa."

Rõ ràng, Tô Hoài Niên chẳng cảm thấy mình làm gì sai, trong mắt hắn, chỉ là Chúc Mạn đang giận dỗi mà thôi.

Cô chẳng buồn nhìn hắn, ngón tay lướt nhẹ quanh ly rượu trước mặt, giọng nói lạnh băng:

"Nếu không muốn đầu nở hoa, thì cút đi."

Tô Hoài Niên dỗ dành cô hết lần này đến lần khác, nhưng cũng dần mất kiên nhẫn:

"Chúc Mạn, được, tôi thừa nhận lần này tôi sai. Nhưng còn cô thì sao? Cô trong sạch lắm chắc? Đám bạn thân khác giới của cô, có ai là không mập mờ? Tôi chẳng phải vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua đó sao? Vậy tại sao cô lại cứ phải đòi hỏi tôi cao như thế?"

Chúc Mạn nhìn hắn, cuối cùng cũng nghe được những lời trong lòng hắn, bỗng bật cười:

"Tôi đâu có đòi hỏi anh cao đâu, Tô Hoài Niên. Bây giờ anh muốn chơi thế nào thì chơi, liên quan gì đến tôi?"

"Anh đã bị tôi đá rồi, còn mặt dày bám theo đến Hongkong làm gì? Muốn xem tôi với đám bạn thân khác giới của tôi sao?"

"Chúc Mạn!"

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Tô Hoài Niên trông chẳng vui vẻ gì.

Chúc Mạn hờ hững hừ nhẹ một tiếng, cô vén tóc, dáng vẻ quyến rũ đến tận cùng.

Bên ghế lô, có người không kìm được mà thốt lên:

"Mẹ nó, đúng là quá sức gợi cảm."

Chúc Mạn tất nhiên nghe thấy tiếng cảm thán ấy.

Cô lơ đãng quét mắt qua, ánh mắt chạm vào đám người trong ghế lô.

Không khí bỗng trở nên ngượng ngập.

Đột nhiên chen ngang vào cảnh cãi vã của người ta, bọn họ cũng có chút chột dạ.

Nhưng đáng tiếc, nữ chính lại chẳng hề tỏ ra bị quấy rầy.

Ánh mắt cô thẳng tắp rơi xuống người đàn ông đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Cố Tịch cũng chăm chú nhìn cô, anh gác chân lên nhau, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt như đang xem trò vui.

Lười biếng, ngông nghênh, rất có cảm giác.

Ánh mắt hai người giao nhau, chẳng ai hiểu ẩn ý bên trong là gì.

Tô Hoài Niên nhìn theo hướng mắt cô, sắc mặt lập tức thay đổi:

"Chúc Mạn?"

Cô khẽ cong môi, giọng nói nhàn nhạt:

"Tô Hoài Niên, anh đã tặng tôi một món quà lớn như vậy, tôi cũng nên tặng anh một món quà đáp lễ chứ nhỉ?"

Tô Hoài Niên không hiểu ý cô.

Chỉ thấy cô đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía ghế lô.

Khoảng cách giữa ghế lô và quầy bar không xa.

Đám người trong ghế lô trông thấy người đẹp đi thẳng về phía mình, ai nấy đều nuốt khan một cái, ánh mắt đầy tò mò.

Họ đều nhìn cô, chẳng biết cô định làm gì.

Nhưng ánh mắt cô rất rõ ràng, hướng thẳng về người đàn ông ở vị trí trung tâm.

Đám người ngồi đó liếc nhìn cô rồi lại nhìn Cố Tịch, một số người tinh ý liền tự động dạt ra một chút.

Chúc Mạn bước đi uyển chuyển, thong dong, từng bước từng bước tiến đến trước mặt người đàn ông kia.

Bờ môi đỏ khẽ nhếch lên, khiến mọi thứ xung quanh bỗng chốc lu mờ.

Ánh mắt Cố Tịch lướt qua người cô, điếu thuốc vừa chạm môi đã bị một bàn tay trắng nõn cướp lấy.

Chúc Mạn ngậm điếu thuốc của anh, giây tiếp theo đã ngồi lên đùi anh.

Cả đám người sửng sốt.

Quá ư là táo bạo rồi!

Sắc mặt Tô Hoài Niên lập tức tối sầm, hắn nghiến răng gọi tên cô:

"Chúc Mạn?!"

Bầu không khí trở nên vi diệu, chẳng ai dám lên tiếng.

Chúc Mạn không quan tâm, cô cầm điếu thuốc, rít một hơi, sau đó nhả khói.

Hơi thở pha lẫn mùi nicotine mờ ảo đầy mê hoặc, vừa nguy hiểm vừa gợi cảm.

Cố Tịch không đổi sắc mặt, ánh mắt ẩn chứa nụ cười khó đoán.

Cô đưa cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, ghé sát bên tai, hơi thở phả nhẹ, nóng bỏng rạo rực.

"Đuổi anh ta đi được không?"

Giọng cô vừa nhẹ vừa quyến rũ, khiến Cố Tịch khẽ cong môi.

Anh lười biếng nhìn cô, giọng nói trầm khàn:

"Đuổi hắn đi, tôi được lợi gì đây, hửm?"

Giọng anh trầm ấm, từ ngữ chuẩn mực.

"Anh muốn lợi gì?"

Chúc Mạn khẽ chạm môi lên má anh, cả người mềm mại dựa vào.

Ánh mắt Cố Tịch sâu thẳm, yết hầu khẽ động, anh cười lười biếng.

"Mời vị tiên sinh này ra ngoài."

Lời này là nói với Lý Duệ.

Anh Tịch đã lên tiếng, Lý Duệ tất nhiên không chần chừ, lập tức tiễn khách.

Tô Hoài Niên từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, chưa từng gặp tình cảnh bẽ bàng như thế này.

Vì chuyện đó, cha hắn tức giận đuổi thẳng ra khỏi nhà.

Hơn nữa, đây là Hongkong, không phải địa bàn của hắn, có giận cũng đành chịu.

Nhìn người phụ nữ của mình, đang nép vào lòng một gã đàn ông khác, dựa vào vai một người khác, hắn tức đến nghiến răng ken két.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.