🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hội quán Tần Hòa.

Trong căn phòng bao rộng lớn, chỉ có tiếng kêu "meo meo" của Đoàn Đoàn và tiếng Hứa Thi Ý trêu mèo.

Chúc Mạn nhắm mắt, nằm nghiêng trên ghế sô pha, trên người đắp một tấm chăn. Hứa Thi Ý ngồi bên cạnh, ôm Đoàn Đoàn đang giãy giụa chơi đùa. Cô gọi Chúc Mạn mấy lần, mãi cô ấy mới từ từ mở mắt ra, trông có vẻ rất mệt.

Hứa Thi Ý cười nói:

"Cậu làm gì tối qua thế? Sao ngủ suốt đến giờ?"

Toàn thân Chúc Mạn đau nhức, nghĩ đến tên biế.n t.hái mất hết nhân tính kia thì tâm trạng cô bỗng nhiên trùng xuống.

"Sao trông cậu có vẻ không vui thế?"

Hứa Thi Ý nhìn cô, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói:

"Hay là tối nay đi xem hòa nhạc đi? Em họ tớ có cho mấy vé.

Chúc Mạn liếc nhìn cô:

"Nhà hát Quốc gia?"

Hứa Thi Ý gật đầu:

"Đúng rồi, nghe nói hôm nay là buổi biểu diễn của Dàn nhạc Cổ điển Quốc gia và Dàn nhạc Cổ điển Ý."

Em họ của cô ấy là nghệ sĩ violin trong dàn nhạc Ý, hôm qua mới đến Bắc Thành và đã đưa cho cô mấy vé, bảo cô rủ bạn đi xem.

Hứa Thi Ý suýt thì quên mất.

Chúc Mạn khẽ cười:

"Trùng hợp thật, mẹ tớ cũng bảo người gửi cho tớ hai vé hòa nhạc. Còn bảo là sợ tớ không tìm được người đi cùng nên đã tiện tay mời luôn Chu Vân Khiêm giúp tớ."

Hứa Thi Ý nhất thời không biết nói gì.

"Chu Vân Khiêm nói lát nữa sẽ đến đón tớ. Cậu nói xem, mẹ tớ có lợi hại không?"

Chúc Mạn cũng bó tay.

Cô chỉ thuận miệng nói mấy câu rằng mình với Chu Vân Khiêm có quan hệ khá tốt, vậy mà mẹ cô cũng tin, đúng là không nên nói dối mà.

Hứa Thi Ý thở dài:

"Vậy được rồi, để tớ xem Thời Kỳ có muốn đi không. Hôm qua cậu ấy mới chia tay bạn gái – Trịnh Văn Văn."

Chúc Mạn hơi nhướn mày:

"Chia tay rồi à?"

Cô nhớ Thời Kỳ có vẻ rất quý trọng Trịnh Văn Văn, đã cho cô ta rất nhiều tài nguyên. Giờ Trịnh Văn Văn cũng coi như có chút tiếng tăm rồi.

Nhắc đến chuyện này, Hứa Thi Ý liền nổi giận:

"Đúng thế! Cậu không biết đâu, con Trịnh Văn Văn đó không biết từ bao giờ đã lén lút qua lại với kẻ thù không đội trời chung của Thời Kỳ là Khưu Tử Minh. Tối qua, hai người họ quấn lấy nhau trong phòng bao của quán bar Thời Quang, đúng lúc bị Thời Kỳ bắt gặp. Nghe nói lúc đó quần còn chưa kịp kéo lên, đang lúc cao trào nhất thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Ai đứng ngoài cửa cũng sững sờ, hai người kia còn chưa kịp nhận ra, vẫn tiếp tục r.ên rỉ sung sướng."

"Hai kẻ đó to gan đến thế sao?" Chúc Mạn cười khẩy.

Thời Quang là địa bàn của Thời Kỳ, chuyện Khưu Tử Minh cố ý khiêu khích thì cô biết, nhưng gan của Trịnh Văn Văn cũng lớn quá rồi.

"Đúng thế! Ha ha! Nhưng mà Thời Kỳ đã trực tiếp bảo vệ sĩ tống cả hai ra ngoài. Khưu Tử Minh còn chưa kịp kéo quần đã bị lôi ra ngoài. Ghê tởm chết đi được! Còn Trịnh Văn Văn thì hoảng sợ, luống cuống chỉnh váy, lại còn khóc lóc cầu xin Thời Kỳ, trông đáng thương lắm."

"Sau đó thì sao?"

"Chia tay chứ sao nữa! Chỉ là không biết tâm trạng Thời Kỳ bây giờ thế nào thôi."

Hứa Thi Ý vừa nói, vừa xoa xoa Đoàn Đoàn trong lòng.

Mèo lại kêu "meo meo" hai tiếng.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Hứa Thi Ý nhìn Chúc Mạn cười:

"Kìa, đối tượng xem mắt của cậu đến đón cậu đi xem hòa nhạc rồi kìa."

Chúc Mạn nghe điện thoại xong, chống cơ thể nhức mỏi đứng dậy, nhìn cô nói:

"Cậu gọi cho Thời Kỳ đi, đưa cậu ấy đi nghe hòa nhạc giải sầu đi. Lát gặp nhé."

Nói xong, cô lấy chiếc áo khoác đỏ trên ghế sô pha rồi rời đi.

Hứa Thi Ý gật đầu, nhìn theo dáng đi của cô. Đợi cô đi khuất, cô mới lấy điện thoại gọi cho Thời Kỳ.

Lúc này, tại quán bar Thời Quang.

Thời Kỳ đang uống rượu, vừa uống vừa phàn nàn với người đàn ông bên cạnh:

"Anh Tịch, anh nói xem, phụ nữ có phải không có lương tâm không? Thấy ai cũng yêu được! Em đối xử với cô ta tốt như vậy, vậy mà cô ta lại lén lút với thằng khốn Khưu Tử Minh kia. Cắm cho em cái sừng to tướng! Giờ ai cũng cười nhạo em rồi."

"Anh nói xem, phụ nữ đều vô tình vô nghĩa đúng không?"

"Ừm."

Người đàn ông bên cạnh hờ hững đáp lại một tiếng.

Thời Kỳ nghe vậy, tiếp tục phàn nàn. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên. Thấy là Hứa Thi Ý, cậu ta nhấc máy:

"Alo, Hứa Thi Ý, có chuyện gì?"

"Hòa nhạc à? Không đi không đi, ông đây đang uống rượu với bạn. Cậu rủ Chúc Mạn đi ấy."

"Cái gì? Cậu ấy đi với Chu Vân Khiêm rồi à?"

"Thôi được rồi, để tớ hỏi xem."

Thời Kỳ đặt điện thoại xuống, nhìn người đàn ông trên chiếc ghế đơn bên cạnh.

Người kia dựa lười biếng vào ghế sô pha, tay cầm ly rượu, cả người chìm trong ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt anh lúc này.

"Anh Tịch, đi xem hòa nhạc không?"

Buổi tối, tại Nhà hát Quốc gia.

Nước hồ lăn tăn gợn sóng, phản chiếu tòa nhà tráng lệ với mái vòm kính khổng lồ.

Trong phòng hòa nhạc, những giai điệu cổ điển ngân nga, âm thanh du dương, từng nốt nhạc như mang theo sự sống đầy lãng mạn. Lúc thì êm ái nhẹ nhàng, lúc lại sôi động mãnh liệt, khiến người ta đắm chìm.

Vé của em họ Hứa Thi Ý đưa là hàng ghế thứ hai. Nhưng cô không ngờ rằng Thời Kỳ lại dẫn theo vị Tổng giám đốc Cố kia đến.

Người đàn ông đó rõ ràng không phải đến để xem hòa nhạc. Ngồi cách hai ghế mà cô cũng cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ anh.

Từ khi buổi hòa nhạc bắt đầu, ánh mắt người đàn ông ấy đã luôn dán chặt vào người phụ nữ ngồi chéo phía trước, khiến người ta muốn phớt lờ cũng không thể.

Lúc này, Hứa Thi Ý có vẻ đã hiểu ra tại sao hôm nay Chúc Mạn lại mệt đến vậy, dáng đi cũng kỳ lạ như thế. Hẳn là đêm qua lại chiến đấu kịch liệt cả đêm rồi.

Thật lợi hại.

Cuối cùng cũng đến lúc buổi hòa nhạc kết thúc.

Đèn trong nhà hát rộng lớn đồng loạt sáng lên, rực rỡ lóa mắt.

Mọi người trong khán phòng lần lượt đứng dậy chuẩn bị ra về.

Hứa Thi Ý nhìn lên phía trước, thấy Chu Vân Khiêm đang ghé sát tai nói gì đó với Chúc Mạn, cô ấy nghiêng đầu lắng nghe, hai người gần như chạm trán vào nhau.

Cô theo bản năng liếc sang vị Tổng giám đốc Cố ngồi bên cạnh. Người đàn ông ấy vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, bình thản, nhưng trong sự trầm mặc ấy lại ẩn chứa cơn ghen nồng đậm.

Lúc này, Thời Kỳ cũng đứng dậy tìm kiếm Chúc Mạn, đến khi thấy cô ở phía trước liền gọi lớn:

"Chúc Mạn!"

Chúc Mạn quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp bóng dáng ai đó, và trong đầu cô lập tức hiện lên những hình ảnh hoang dại của đêm qua.

Cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía Hứa Thi Ý.

Hứa Thi Ý điên cuồng chớp mắt với cô, khẽ vẫy tay ra hiệu rằng mình cũng không biết gì cả.

Chu Vân Khiêm cũng quay đầu lại theo, không ngờ lại nhìn thấy Cố Tịch, có chút bất ngờ, liền cười chào hỏi:

"A Tịch? Anh đến Bắc Thành khi nào vậy?"

Cố Tịch nhìn anh ta một cái, rồi lại lướt qua người phụ nữ đang ra vẻ không muốn nhìn mình bên cạnh anh ta.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng nói nhàn nhạt:

"Hôm qua."

Chu Vân Khiêm mỉm cười, đứng dậy bước tới bắt chuyện với anh.

Hứa Thi Ý thấy vậy bèn ghé sát lưng ghế của Chúc Mạn, hạ giọng nói:

"Tớ thật sự không biết anh ta sẽ đến đâu! Là Thời Kỳ dẫn theo đó!"

Chúc Mạn đang định mở miệng.

"Chị họ!"

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía trước.

Hứa Thi Ý quay đầu lại nhìn, Chúc Mạn cũng từ từ xoay người.

Thấy người trước mặt, cô khựng lại một chút.

Chàng trai đứng đó cầm theo một cây violin, khi nhìn thấy Chúc Mạn, mặt anh ta bất giác đỏ lên, sau đó khẽ cúi đầu chào:

"Chúc Tổng."

Chúc Mạn nhìn anh ta, khẽ gật đầu, sau đó quay sang Hứa Thi Ý:

"Đây là em họ cậu à?"

Hứa Thi Ý gật đầu, nhìn qua lại giữa hai người:

"Đúng vậy, hai người quen nhau à? Mà này, Hàn Trì, sao mặt em đỏ thế?"

Cô khó hiểu.

Chúc Mạn khẽ nhếch môi, không ngờ Hàn Trì lại là em họ của Hứa Thi Ý.

Còn về việc mặt cậu ta đỏ...

Chúc Mạn chẳng thể nào mở miệng nói rằng trước đây cô từng định ngủ với em họ của cô ấy; càng không thể nói rằng em họ cô ấy đã bị Thịnh Tiêu ngủ mất rồi.

"Kéo đàn khá lắm."

Chúc Mạn thản nhiên khen một câu.

Hàn Trì đỏ mặt hơn nữa.

Không xa đó, ánh mắt người đàn ông chậm rãi quét qua, nhìn chàng trai đang cầm cây violin kia, lại nhớ đến đêm đánh bài ở Hongkong hôm ấy, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm.

Hành lang nhà hát, trên đường đi về phía nhà vệ sinh.

Hai người sánh bước bên nhau.

Chu Vân Khiêm bỗng lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên giữa hành lang tĩnh lặng:

"Chúc tiểu thư, hay là chúng ta đính hôn đi?"

Chúc Mạn đang mải nghĩ chuyện khác, ngỡ rằng mình nghe nhầm, cau mày nhìn anh ta:

"Gì cơ?"

Chu Vân Khiêm cười nhạt:

"Cô không cảm thấy chúng ta rất hợp nhau sao? Vừa hay, hai bên gia đình cũng mong chúng ta ở bên nhau, quá hợp lý đúng không?"

Chúc Mạn nhướng mày:

"Chuyện gì thế này? Chu thiếu gia đang đùa đấy à?"

Chu Vân Khiêm nhìn cô, cười nói:

"Chúc tiểu thư có thể suy nghĩ về đề nghị của tôi, không cần vội trả lời ngay đâu."

Chúc Mạn đang định từ chối thẳng thừng, thì phía sau bỗng vang lên một giọng điệu lười biếng, mang theo ý cười:

"Cầu hôn đấy à?"

Chu Vân Khiêm xoay người lại, thấy người vừa đến, có chút ngại ngùng cười hỏi:

"Anh nghe thấy rồi à?"

Người đàn ông chậm rãi nhếch môi, bước tới rồi dừng lại, vừa hay đứng ngay bên cạnh Chúc Mạn.

Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên:

"Vậy có phải nên chúc mừng hai người rồi không?"

Dù câu nói nhắm đến Chu Vân Khiêm, nhưng ánh mắt anh lại chỉ dán chặt lên gương mặt Chúc Mạn.

Chu Vân Khiêm nhìn anh, ánh mắt thêm vài phần dò xét.

Nói xong, Cố Tịch cười nhạt, thần sắc khó lường, sau đó thản nhiên sải bước đi về phía trước.

Chúc Mạn nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần đi xa, trong lòng thầm chửi: Đồ thần kinh.

Nhà vệ sinh trong nhà hát.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch cao cấp, Chúc Mạn đang rửa tay.

Vô tình ngẩng lên, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương—người đàn ông ấy lười biếng dựa vào cửa, ngón tay kẹp điếu thuốc đã hút dở.

Cửa nhà vệ sinh bị đóng chặt.

Chúc Mạn mặt không cảm xúc lau khô tay, định rời đi.

Người đàn ông kia vẫn đứng yên trước cửa, nhàn nhạt trêu chọc:

"Chúc tổng, số đào hoa quá nhỉ?"

Chúc Mạn hờ hững liếc anh một cái, không muốn lằng nhằng:

"Tránh ra."

Cố Tịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc.

Giây tiếp theo, anh dụi tắt điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, vươn tay ôm lấy cô nhấc bổng lên, đặt lên bồn rửa mặt, một chân cô bị kéo lên ngang eo anh, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Môi bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt và bá đạo, tràn đầy sự chiếm hữu, quấn lấy lưỡi cô cắn m.út, không ngừng càn quét.

Chúc Mạn chỉ cảm thấy môi mình nóng rát và tê dại.

Mặc cho cô đấm anh liên tục, anh vẫn ngang ngược ngậm lấy môi cô, mãnh liệt hút lấy hương vị ngọt ngào.

Chúc Mạn tìm được cơ hội, cắn mạnh lên môi anh một cái.

Anh mới chịu buông ra, hơi thở nặng nề.

Bốp!

Chúc Mạn giáng cho anh một cái tát, mặt lạnh băng nhảy xuống khỏi bồn rửa, kéo cửa rời đi, không thèm nói một lời.

Cố Tịch đứng yên tại chỗ, sờ lên má bị đánh, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.