Khi còn nhỏ, mỗi lần chịu chút ấm ức, Châu Chi Mai đều làm nũng với bố mẹ suốt nửa ngày. Lần nào cũng vậy, bố sẽ ôm cô vào lòng an ủi, đứng ra bênh vực cô, còn mẹ sẽ hứa mua cho cô nhiều đồ chơi hơn.
Trẻ con đánh nhau, cãi vã vốn không phải chuyện gì nghiêm trọng, hôm nay kéo tóc, ngày mai đã lại nắm tay nhau chơi đồ hàng.
Thực ra, điều Châu Chi Mai cần chỉ là một thái độ, một cảm giác thỏa mãn khi có người đứng về phía mình.
Lúc chỉ có một mình, cô hoàn toàn có thể đè nén cảm xúc, không để tâm trạng tồi tệ lộ ra ngoài. Thế nhưng, khi Heveto nâng cằm cô lên, hỏi về vết thương trên mặt, bức tường phòng bị kiên cố trong lòng cô bỗng xuất hiện một vết nứt, để ánh sáng ấm áp len lỏi vào, chạm đến nơi mềm yếu nhất trong tim cô.
Châu Chi Mai đã quyết định nhẫn nhịn, không muốn làm lớn chuyện, nên cũng chẳng định nói gì nhiều với Heveto.
Cô dụi trán vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ng.ực rắn rỏi, hít sâu mùi hương quen thuộc trên người anh, cố tỏ ra bình thản: “Là do em ngốc quá, đi đường không cẩn thận đập vào tường thôi…”
Nói đến đây, sống mũi cô chợt cay xè, có gì đó như sắp trào ra khỏi khóe mắt. Nếu còn tiếp tục, e rằng cô sẽ bật khóc mất.
“Vậy sao?” Heveto đưa tay áp lên tấm lưng mỏng manh của cô, kéo cô vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Sao lại ngốc thế? Hửm?”
Nếu anh không ôm cô thì còn đỡ, nhưng một khi vòng tay anh siết lại, bức tường phòng bị trong lòng Châu Chi Mai hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một đống đổ nát. Cô vùi mặt sâu hơn vào ngực anh, nước mắt vô thức thấm ướt vạt áo trước ngực anh, bờ vai khẽ run lên từng nhịp, hít thở thật mạnh.
“Anh mới ngốc ấy! Em thế này rồi mà còn trêu em!” Châu Chi Mai nhân cơ hội làm mình làm mẩy, cũng thuận tiện để nước mắt tuôn rơi một cách tự nhiên.
Cô vốn không định khóc.
Lúc ở đó cô đã tự mình giải quyết xong mọi chuyện. Đám người hiếu kỳ đứng xem cũng đã tản đi, không một ai đến hỏi han cô một lời. Đến cuối cùng, khi vô tình nhìn vào gương trang điểm, cô mới thấy rõ khuôn mặt mình—dấu bàn tay in hằn trên má, cơn đau vẫn chưa tan hết, nửa bên mặt đã bắt đầu sưng đỏ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không thấy có gì đáng buồn, càng không nghĩ đến chuyện khóc.
Mấy năm nay sống bên ngoài, cô đã chịu không ít tủi thân. Hồi đầu, cô rất hay khóc. Nếu là trước đây, gặp chuyện như vừa rồi, có khi cô đã khóc đến mức không kìm lại được, thậm chí còn bị người ta chê cười: “Cô có thể nói rõ ràng trước khi khóc được không?”
Sau khi nhận ra rằng nước mắt không thể giải quyết vấn đề, Châu Chi Mai đã tập kiểm soát cảm xúc của mình. Cách này có tác dụng nhất định, ít ra trong mắt người khác, cô là một người phụ nữ lý trí, không dễ bị lừa gạt.
Nhưng lúc này đây, nước mắt cô lại rơi không thể kiểm soát.
Đặc biệt là khi cảm nhận được sự vỗ về lặng lẽ của Heveto, nỗi uất ức trong lòng cô càng dâng trào mạnh mẽ.
Phần lớn mọi người, khi được an ủi, lại càng dễ xúc động hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì hàng rào phòng bị trong lòng đã hạ xuống.
Ngay cả chính Châu Chi Mai cũng không nhận ra rằng, trước mặt Heveto, cô dần trở nên không chút đề phòng.
Heveto nhẹ nhàng đỡ lấy hai bên eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, để có thể ôm cô chặt hơn.
Anh cảm nhận được rõ ràng từng cơn run rẩy nơi lồng ng.ực mình, thậm chí cả hơi ấm của những giọt nước mắt thấm qua lớp áo, in lên da thịt.
Rất khó để diễn tả tâm trạng của Heveto lúc này. Chỉ biết rằng, khi nghe tiếng cô khóc, một nỗi bất lực sâu thẳm cuộn trào trong lòng anh. Những giọt nước mắt ấy như cơn thủy triều lặng lẽ nhấn chìm anh, khiến lồng ng.ực anh trở nên ngột ngạt.
Cảm giác như cô đang khóc, nhưng người đau đớn lại là anh.
“Ngoan, anh không trêu em nữa.” Heveto khẽ vỗ lưng cô, giọng điệu dịu dàng đến mức chính anh cũng không nhận ra, “Nói anh nghe, là bức tường nào dám đụng vào em? Anh cho người đập nó đi.”
Nghe đến đây, Châu Chi Mai bật cười thành tiếng.
Cô thực sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của Heveto, nhưng lại không thể không nhớ đến chuyện hồi bé, lúc cô vô tình bị một chiếc ghế làm vấp ngã, dì giúp việc trong nhà đã chỉ tay vào chiếc ghế mà mắng: “Cái ghế này đúng là không có mắt! Lần sau còn dám cản đường bé Chi Mai, dì vứt mày vào thùng rác luôn!”
Chiêu dỗ dành này vụng về vô cùng, nhưng với cô lại rất hữu dụng.
Sau một trận khóc nức nở, tâm trạng của Châu Chi Mai đã thoải mái hơn nhiều.
Cô lau hết nước mắt lên áo của Heveto, sau đó ngẩng đầu, bất ngờ hôn lên khóe môi anh.
Khoảnh khắc ấy, cô chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là muốn làm vậy, thế là làm thôi.
Heveto có chút khó hiểu, nhưng hơi thở của anh rõ ràng đã trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều sau hành động của cô. Anh dùng một tay nâng nhẹ gương mặt cô, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ cùng vết hằn trên má.
Anh thừa biết đó là dấu tay, nhưng vì cô không muốn nói, anh cũng không ép.
Chuyện gì đã xảy ra, sớm muộn anh cũng sẽ biết.
Châu Chi Mai nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày. Đôi mắt vẫn còn vương dấu vết của nước mắt nhưng lại sáng rực đầy ranh mãnh, cô hào hứng đòi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu.
Heveto không ngăn cản cô. Chỉ là, đôi mắt xanh thẳm của anh vẫn luôn dõi theo cô, trong vẻ bình tĩnh trên gương mặt ẩn chứa một dòng cảm xúc ngầm cuộn trào.
*
Đây là lần đầu tiên Châu Chi Mai đi siêu thị cùng Heveto.
Dù mua hàng trực tuyến ngày nay đã tiện lợi hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn thích cảm giác tự tay lựa chọn từng món đồ.
Châu Chi Mai tìm một chiếc xe đẩy, đưa cho Heveto rồi lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Buổi chiều khi lười biếng không làm việc, cô đã liệt kê sẵn tất cả nguyên liệu và vật dụng cần mua vào tờ danh sách này, tránh tình trạng quên cái này thiếu cái kia.
Đang vào giờ ăn tối nên siêu thị cũng không quá đông người.
Châu Chi Mai có mục tiêu rõ ràng, không muốn lãng phí thời gian. Cô cứ theo danh sách mà chọn đồ, từng món từng món ném vào xe đẩy.
Heveto lại giống như một con robot mắc chứng ám ảnh sắp xếp, kiên nhẫn xếp từng thứ vào vị trí ngay ngắn.
Hôm nay, anh mặc đồ khá thoải mái, dáng vẻ đẩy xe đẩy siêu thị trông cũng không quá lạc lõng.
Châu Chi Mai xem như đã nhìn ra, Heveto thực sự là một người có khả năng thích ứng rất mạnh. Không chỉ có thể cân mọi phong cách, mà còn có thể nhanh chóng hòa nhập vào bất kỳ môi trường nào. Nhớ lại lần trước, vào đêm trước lễ hội Halloween, cô hóa trang cho anh thành một bộ dạng quỷ dị, vậy mà anh vẫn có thể ung dung nhập vai.
Bề ngoài, Heveto trông giống như một kẻ cao cao tại thượng, không dính bụi trần. Nhưng thực tế, những gì anh đã trải qua, những điều anh từng đối mặt, hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.
Một gói gia vị lẩu cay được Châu Chi Mai ném vào xe đẩy, rồi lại thêm một gói nước dùng hầm xương.
Heveto thuận tay cầm hai gói gia vị, lật qua lật lại như đang xem xét số liệu trong hai tập tài liệu công ty, so sánh từng chút một.
Có một khoảnh khắc, Châu Chi Mai nhìn anh mà bỗng dưng cảm thấy trên người anh có một thứ gọi là “khí chất người chồng”. Cô bất giác nhìn anh lâu hơn hai giây.
Cô đã suy nghĩ rất chu đáo, vì Heveto không ăn cay được nên cô quyết định chọn nồi lẩu hai ngăn, một bên cay, một bên không cay.
Chỉ mất hơn mười phút, cô đã tìm đủ tất cả món trong danh sách, sẵn sàng đi tính tiền.
Nhưng Heveto lại không có vẻ gì là muốn đi đến quầy thanh toán. Anh hỏi cô: “Em chắc là đã mua đủ chưa?”
Châu Chi Mai chắc chắn: “Đương nhiên.”
Cho đến khi, Heveto đẩy xe đẩy dừng lại trước quầy hàng dành cho người trưởng thành.
Một dãy dài các loại bao cao su và đồ chơi tình dục.
Quầy hàng lúc này không có mấy người. Châu Chi Mai quay sang hỏi anh: “Nhà không còn à?”
“Không.” Heveto nhướng mày, giọng điệu có phần tùy ý: “Chọn đi.”
Chọn cái gì chứ? Châu Chi Mai tùy tiện vớ lấy vài hộp, ném vào xe đẩy.
Nói đi cũng phải nói lại, mấy thứ này cô thực sự chưa từng mua bao giờ. Mỗi lần ở bên Heveto, anh đều có sẵn, cô chẳng cần phải lo.
“Chọn sai rồi.” Heveto lên tiếng, cắt ngang động tác tùy tiện của cô. Anh cầm mấy hộp trong xe đẩy lên, hờ hững nói: “Em chọn nhầm size rồi.”
Heveto không ngại giải thích cho cô, bao cao su có nhiều kích cỡ khác nhau.
Nghe vậy, Châu Chi Mai cười đầy mỉa mai, gật gù: “Ồ, anh biết rõ ghê ha. Xem ra nghiên cứu không ít nhỉ?”
Thực tế, Heveto không hề dành thời gian nghiên cứu mấy chuyện này. Đồ dùng của anh phần lớn đều do John chuẩn bị.
Mấy năm qua, John làm trợ lý bên cạnh Heveto, tận tâm tận lực như một cỗ máy vận hành chính xác từng milimet. Chỉ riêng chuyện này là có chút sai lệch.
Ngày hôm sau sau lần đầu tiên ở bên Châu Chi Mai, Heveto ngồi trong văn phòng, bình tĩnh xem xét báo cáo các dự án của công ty.
John sau khi báo cáo xong lịch trình tuần thì nghe thấy giọng nói trầm ổn của ông chủ mình vang lên, thản nhiên thông báo rằng bao cao su anh ta mua không đúng kích cỡ.
Giọng điệu của Heveto hệt như đang thảo luận một con số quan trọng trên báo cáo tài chính, chẳng có chút e dè nào khi nói về một chủ đề mà người bình thường sẽ cảm thấy khó mở miệng.
John rõ ràng khựng lại một chút, sau đó rất chuyên nghiệp hỏi bằng giọng điệu công việc: “Xin hỏi là không phù hợp chỗ nào ạ?”
Heveto nói: “Đường kính quá nhỏ, khó sử dụng, không thể hoàn toàn vừa vặn.”
John thông minh lập tức hiểu ra vấn đề và ngay trong ngày đã đổi sang loại lớn hơn cho Heveto.
Châu Chi Mai vốn không có nhiều hiểu biết về mấy thứ này, cô liếc qua những hộp mà Heveto vừa loại ra, thấy có loại nhỏ và loại trung bình. Nếu cả hai loại này đều không vừa, dựa theo những gì cô biết về anh, vậy thì chỉ có thể là loại lớn.
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì anh cũng là hàng thật giá thật.
Vậy nên, Châu Chi Mai lại lấy thêm vài hộp khác, đưa cho Heveto xem: “Lần này chắc không sai nữa chứ?”
Heveto nhướng mày khẽ cười: “Em thích mùi vị này à?”
“Mùi vị gì?” Châu Chi Mai nhìn vào bao bì, thấy trên hộp ghi rõ “hương đào”.
Cô đúng là rất thích hương thơm của đào. Nhưng để chắc chắn xem còn có loại nào lạ hơn không, cô liền đứng trước kệ hàng, lấy hết hộp này đến hộp khác xem xét.
Có hương sữa, hương hoa, hương dứa, hương vani… thậm chí còn có cả hương kẹo cao su.
Không chỉ có mùi khác nhau, mà cả kết cấu cũng khác. Có loại có vân xoắn, có loại hạt nổi, có loại có chấm gồ ghề…
Thì ra, mấy thứ này cũng có nhiều kiểu như vậy sao?
Loài người luôn không ngừng khám phá cơ thể mình, giống như cách Heveto khám phá cô. Hiện tại, anh càng ngày càng nắm rõ những điểm nhạy cảm của cô hơn.
Trong lúc Châu Chi Mai đang nghiên cứu, Heveto lặng lẽ nhìn cô mà không lên tiếng.
Cô trông có vẻ đã hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng tồi tệ khi nãy, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể quên đi dấu tay còn hằn rõ trên má cô.
Cùng lúc đó, Heveto không để cô phát hiện, âm thầm đặt toàn bộ những hộp cô vừa cầm qua vào giỏ hàng. Dù sao thì cũng sẽ dùng đến, với tần suất của họ, có lẽ rất nhanh lại phải mua thêm.
Lúc tính tiền, Châu Chi Mai cố tình đứng cách xa Heveto, cô không muốn bị nhân viên thu ngân nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc.
Nhưng thực tế, nhân viên thu ngân chẳng hề bận tâm họ đã mua những gì.
Sau một ngày làm việc máy móc, nhân viên thu ngân chỉ cầm máy quét, mặt không cảm xúc quét từng món trong xe đẩy, cuối cùng ngước lên báo giá.
Heveto cũng chẳng có biểu cảm gì, bình thản rút thẻ tín dụng ra thanh toán.
Châu Chi Mai không thể không thừa nhận câu mà Heveto từng nói: Trên đời này, chẳng ai thực sự để tâm đến em cả.
*
Tối nay là lần đầu tiên Heveto cùng Châu Chi Mai đi mua nguyên liệu và cùng nhau nấu ăn.
Cả quá trình không hề khó, nhưng lại tốn khá nhiều thời gian.
Sau khi về đến nhà, Châu Chi Mai khoác lên người chiếc tạp dề, trông chẳng khác nào nữ chủ nhân trong căn nhà này, rồi bắt đầu chỉ huy Heveto rửa rau, bày đĩa, lấy nồi lẩu hai ngăn mới mua ra.
Cô cũng có việc phải làm, nhưng phần lớn thời gian lại chỉ là bận bịu vô nghĩa.
Đáng ngạc nhiên là, Heveto hôm nay lại rất “ngoan”.
Cô bảo anh rửa rau, anh liền rửa rau, cô bảo anh rửa nồi, anh liền rửa nồi, bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó, trông cứ như một người chồng đảm đang.
Điều này khiến tâm trạng Châu Chi Mai vô cùng tốt.
Nếu ngay từ đầu Heveto đã có thái độ này, cô tự hỏi liệu có khi nào mình sẽ yêu anh không?
Tiếc là hiện tại, điều cô yêu nhất chính là dáng vẻ của anh lúc đưa tiền cho cô.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, nước trong nồi lẩu bắt đầu sôi lăn tăn, cả hai ngồi đối diện nhau, bắt đầu thưởng thức bữa lẩu đầu tiên của mùa đông này.
“Anh không ăn rau mùi à?” Châu Chi Mai vừa nói, vừa đổi cho Heveto một chén nước chấm mới, chỉ gồm chút dầu mè, dầu hào và sốt mè.
Trong khi đó, chén nước chấm của cô lại có vô số gia vị mà Heveto tuyệt đối không thể chấp nhận.
“Đây là gì?” Heveto cau mày, nhìn vào một loại rau củ giống như rễ cây trong bát của cô.
“Đây là rau ngổ.”
Châu Chi Mai không biết từ tiếng Anh của loại rau này, nên cứ thế nói tiếng Trung.
Không ngờ, Heveto lại có thể lặp lại từ đó một cách rất chuẩn xác: “Rau ngổ.”
Châu Chi Mai có chút bất ngờ: “Anh nói lại lần nữa đi?”
Heveto nhàn nhạt lặp lại: “Rau ngổ.”
“Anh học từ khi nào vậy?” Ý cô là, tại sao anh lại có thể phát âm chuẩn như thế?
Hầu hết người nước M chưa từng học tiếng Trung đều phát âm tiếng Trung rất tệ. Nhưng Heveto lại không có chút giọng lạ nào, nghe vô cùng tự nhiên.
Heveto cười đầy ẩn ý: “Chẳng phải em dạy anh sao?”
Châu Chi Mai hứng thú đổi một từ khác: “Vậy anh đọc theo em, ‘tỏi’.”
Heveto hơi ngập ngừng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, như thể đang gặp chút khó khăn trong việc phát âm.
Anh chậm rãi mở miệng: “Tỏi.”
Lần này thì có thể nghe ra rõ ràng là có chút lạ lẫm.
Châu Chi Mai bật cười, tiếp tục: “Bây giờ, đọc theo em, ‘bò cuộn’.”
Heveto: “Bò cuộn (phát âm không chuẩn lắm).”
Châu Chi Mai: “Nói theo em, ‘nấm hương’.”
Dường như Heveto đã chơi đủ trò với cô, nét mặt trở lại vẻ lạnh nhạt: “…”
Thôi được rồi, Châu Chi Mai không trêu anh nữa: “Muốn thử rau ngổ không?”
Heveto từ chối ngay: “Không cần.”
Nhưng Châu Chi Mai cố tình muốn anh nếm thử. Cô gắp một cọng, nhắm chính xác đưa đến miệng anh.
Nhìn Heveto vừa nhai vừa nhăn mày, Châu Chi Mai bật cười, đưa tay đặt trước môi anh để anh nhả ra.
“Rất nhiều người lần đầu ăn rau ngổ đều không quen, em cũng vậy. Nhưng điều kỳ lạ là, một ngày nọ, em đột nhiên cảm nhận được hương vị của nó—một mùi thơm thanh nhẹ, đọng lại trong miệng rất lâu, có thể làm dịu đi cảm giác ngấy đến buồn nôn.” Châu Chi Mai nói.
Cuối cùng, Heveto không nhả cọng rau ra, anh cố nhịn mùi vị khó chịu, nhai từng chút một rồi nuốt xuống. Dù cả quá trình đều cau mày, anh vẫn không hề khó chịu đến mức chê bai món này.
Trong phòng, hơi nước lơ lửng khắp nơi, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với cơn gió lạnh lùa ngoài kia. Dưới ánh đèn ấm áp, không gian càng trở nên ấm cúng hơn.
Lúc này đây, khái niệm “nhà” trong suy nghĩ của Heveto càng lúc càng rõ ràng hơn.
Bữa lẩu tối nay khiến Châu Chi Mai cực kỳ thỏa mãn. Cô vốn vô tư vô lo, gần như đã quên mất nỗi ấm ức và chật vật hồi chiều. Bây giờ, cô lười biếng nằm trên tấm thảm lông mềm mại.
Trên tấm kính lớn của cửa sổ sát đất, hơi nước ngưng tụ thành một lớp mỏng. Châu Chi Mai dùng ngón tay viết tên của Heveto lên đó, rồi vẽ thêm hai bông hoa nhỏ và một khuôn mặt cười bên cạnh.
Khi Heveto rửa tay xong và bước ra, vừa nhìn thấy dòng chữ và những hình vẽ trên kính, anh không khỏi nhếch môi cười nhẹ.
Căn hộ này vốn được thiết kế theo phong cách tối giản, màu sắc chủ đạo chỉ có ba tông đen, trắng và xám. Nhưng khoảnh khắc này, giữa sự lạnh lẽo ấy lại có thêm chút ấm áp, dường như còn mang theo sắc màu rực rỡ.
“Em nằm dưới sàn có ấm không?” Heveto hỏi.
Châu Chi Mai gật đầu, giọng lười nhác: “Ấm lắm.”
Thời tiết ở thành phố Phái Tân tuy lạnh, nhưng vẫn chưa đến mức phải bật sưởi sàn. Nhưng vì biết Châu Chi Mai thích nằm trên sàn nhà, thậm chí còn có thói quen bò lăn, Heveto đã bảo người giúp việc bật sưởi sàn từ sớm. Như vậy, cô có đi chân trần hay mặc ít đồ cũng không lo bị nhiễm lạnh.
Lúc này đã gần mười giờ tối.
Heveto giục Châu Chi Mai đi tắm. Cô giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, nũng nịu bảo anh chờ thêm một lát.
Thời gian gần đây, mỗi lần tắm rửa đều là Heveto tắm giúp cô.
Cô đã lười biếng cả tiếng đồng hồ rồi, anh cũng không ngại giúp cô thêm lần nữa.
Thế là, anh trực tiếp bế cô vác lên vai, vỗ nhẹ lên mông cô, cảnh cáo: “Ngoan nào.”
Cả người Châu Chi Mai lơ lửng, đầu dốc ngược xuống, cô hét ầm lên: “Giết người rồi! Đốt nhà rồi! Cứu mạng với!”
Heveto mất kiên nhẫn, vỗ mạnh lên mông cô một cái: “Đừng nói linh tinh.”
Rõ ràng cả buổi tối, họ chưa hề uống giọt rượu nào.
Lần này, thời gian tắm lâu hơn những ngày trước.
Trong phòng tắm, hơi nước phủ kín, đọng lại thành những vệt dài trên kính, thậm chí còn in lại không chỉ một dấu tay.
Heveto dùng ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gò má của Châu Chi Mai.
Vết hằn trên mặt cô đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn còn chút sưng đỏ.
Anh đặt một nụ hôn lên má cô, giọng trầm khàn: “Còn đau không?”
Châu Chi Mai vòng tay ôm lấy cổ Heveto.
Dòng nước ấm áp chảy xuôi theo cơ thể họ, mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng.
“Ngoan, đau thì nói với anh.” Heveto dịu dàng hôn lên gương mặt cô, như thể muốn dùng sự nâng niu này xoa dịu đi dấu vết còn lại.
Nhìn thấy những vết hằn trên mặt cô, trái tim anh vẫn nhói đau.
Những ngón tay Châu Chi Mai bấu chặt vào tấm lưng trần của Heveto, móng tay gần như hằn sâu vào da thịt anh.
Cô hít thở mạnh, nhưng không cách nào kiểm soát âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng mình, khiến bầu không khí trong phòng tắm càng trở nên mờ ảo.
Khoảng cách chiều cao giữa hai người khá lớn, Châu Chi Mai không thể đứng vững.
Heveto dứt khoát bế cô lên, để cô tựa vào tường.
Khoảnh khắc này, sự cao lớn của anh hiện rõ ràng hơn bao giờ hết trước mắt cô.
Cô theo bản năng vòng tay ôm cổ anh, cả người treo trên người anh.
Mà thực ra, với sức của Heveto, cô căn bản không cần phải cố sức bám vào anh.
Dòng nước bắn tung tóe, tiếng nước rơi xuống nền đá hoa cương hòa lẫn với một âm thanh va chạm khác.
Đáng tiếc là, sức chịu đựng của Châu Chi Mai lại quá yếu.
Giống như nồi lẩu ban nãy, nước sôi sùng sục, những nguyên liệu trong đó liên tục bị khuấy đảo, va chạm, nhưng lại không thể chịu nổi nhiệt độ quá cao.
Kết thúc có phần vội vã.
Có lẽ vì đã quá lâu rồi, Châu Chi Mai nhanh chóng không chịu nổi nữa, yếu ớt lắc đầu: “Không… không muốn nữa…”
Đôi mắt cô phủ một màn sương mờ, long lanh ánh nước, trông yếu đuối đến đáng thương, tựa như một con kiến nhỏ bé, chỉ cần chạm nhẹ là có thể nghiền nát.
Hiếm khi Heveto lại có chút bất lực như lúc này, anh khẽ vỗ nhẹ lên mặt cô, cười cưng chiều: “Lúc quyến rũ anh không phải rất giỏi sao? Mới có bấy nhiêu mà chịu không nổi?”
Cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút, anh thậm chí còn chưa kịp khởi động.
Hai gò má Châu Chi Mai dường như càng đỏ hơn, không chịu thua mà nói: “Đứng không thoải mái, em muốn vào phòng ngủ.”
“Vào phòng ngủ làm gì?” Heveto cố tình hỏi, ánh mắt đầy vẻ xấu xa.
Châu Chi Mai không chút ngại ngùng, thản nhiên đáp: “Ăn anh.”
“Thật sao?” Heveto dùng ngón tay ướt chạm nhẹ lên đôi môi đỏ ửng của cô, giọng trầm thấp: “Em định dùng miệng nào để ăn?”
Châu Chi Mai vùi mặt vào ngực anh, cười khúc khích: “Cả hai.”
“Em chắc là có thể nuốt trọn hết không?”
“Vậy thì thử xem sao.”
Đừng xem thường một người phụ nữ đang đói bụng, bây giờ cô có thể nuốt trọn cả một con voi!
Heveto khoác áo choàng tắm lên người Châu Chi Mai, sau đó cẩn thận lau khô tóc cho cô, chu đáo không khác gì một ông bố.
Tóc cô vẫn còn ướt, nhưng vì lười sấy khô, cô chớp chớp hàng mi dài, ngước mắt nhìn anh đầy mong chờ: “Em không sấy tóc được không?”
Dĩ nhiên, Heveto nói không được.
Châu Chi Mai lập tức cười gian xảo: “Là anh nói không được đấy nhé, vậy thì anh giúp em sấy tóc đi.”
Rất nhanh sau đó, hơi nóng từ máy sấy phả qua mái tóc dài của cô.
Cô ngồi trên bệ rửa tay, chăm chú quan sát khuôn mặt góc cạnh của Heveto.
Hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết, tạo nên một bầu không khí tràn ngập sự ấm áp.
Thực ra, không chỉ Heveto, ngay lúc này đây, Châu Chi Mai cũng cảm nhận được một thứ gì đó có thể gọi là hơi ấm của gia đình.
Chỉ cần có anh bên cạnh, dường như có thể xua tan mọi cơn gió rét ngoài kia.
Cô có thể ngang ngược làm nũng, là bởi vì có anh cưng chiều.
Nhưng Châu Chi Mai hiểu rất rõ, tất cả những điều này đều là tạm thời.
Cô vùi mặt vào lồng ng.ực Heveto, vòng tay ôm lấy eo anh, cảm giác thấp thỏm trong lòng lại một lần nữa dâng lên mà không rõ lý do.
Sau khi sấy tóc xong, Châu Chi Mai được Heveto bế về phòng ngủ.
Mái tóc dài mềm mại trải rộng trên ga giường, hàng mi cong khẽ rung động.
Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng không để những âm thanh đáng xấu hổ bật ra.
Nhưng Heveto lại cố tình dùng ngón tay ướt át tách đôi môi cô, đầu ngón tay chạm vào đầu lưỡi mềm mại, khuấy động từng vòng.
“Không phải nói là muốn ăn anh sao?” Giọng nói trầm thấp của Heveto vang lên bên tai cô, đôi môi anh còn vương lại chất lỏng trong suốt từ “cái miệng” còn lại của cô.
Lúc này, Châu Chi Mai đã mềm nhũn, cả người xụi lơ trên giường.
Heveto lấy một chiếc gối đặt dưới bụng cô, nhẹ vỗ lên mông cô, rất nhanh để lại năm dấu tay hằn đỏ, sau đó nhẹ nhàng xoa dịu.
Dấu tay thì dấu tay, nhưng dấu tay của người khác tuyệt đối không thể xuất hiện trên cơ thể cô.
Cô là của anh, chỉ mình anh có thể làm như vậy với cô.
Chưa đến một đêm, hộp hương đào đã được dùng hết sạch.
Cũng coi như đã hoàn toàn thỏa mãn khoảng thời gian trống vắng của Châu Chi Mai, khiến cô không còn sức mà than thở nữa.
Cuối cùng, Heveto kề sát tai cô, giọng trầm thấp đầy ý cười: “Còn muốn ăn nữa không?”
Châu Chi Mai mệt đến mức mí mắt sụp xuống, yếu ớt lắc đầu: “Không… không muốn nữa…”
Ai mà một bữa đã ăn đến mức phát phì chứ? Cô thực sự đã bị “ăn” đến căng tràn rồi.
Qua hành động của Heveto tối nay, Châu Chi Mai có thể chắc chắn một điều rằng, không chỉ có cô, mà cả anh cũng đã nhịn lâu lắm rồi.
Khi màn đêm buông xuống, Heveto khoác áo choàng, cúi người kéo chăn đắp lại cho Châu Chi Mai, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đi thẳng đến thư phòng.
Vừa ra khỏi phòng, sự dịu dàng trên gương mặt anh lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, âm trầm đến đáng sợ.
Không lâu trước đó, John đã gửi cho anh ba đoạn video giám sát.
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, nhưng được ghi lại từ ba góc độ khác nhau.
Heveto kiên nhẫn xem hết cả ba đoạn video, sắc mặt dần trở nên u ám, đôi mắt xanh thẳm như đóng băng, tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
John gửi tin nhắn: “Có cần xử lý ngay không?”
Heveto không chút cảm xúc đáp lại: “Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm.”
…
Trong đêm tối tĩnh lặng, trên một con phố của thành phố Phái Tân, một chiếc xe bảo mẫu mới tinh đang chậm rãi lăn bánh trên đường.
Bunyan uống rượu, hơi men bốc lên khiến anh ta nằm dài trên ghế sau, giọng lờ đờ nói với Terry: “Hôm nay tôi lại bỏ ra một trăm nghìn đô để trả nợ cờ bạc cho cậu.”
Terry, người đang lái xe, tỏ vẻ bất cần đời: “Một trăm nghìn đô với cậu bây giờ là gì chứ? Đừng quên, nếu không có tôi, cậu cũng chẳng thể ra mắt album suôn sẻ như vậy.”
“Thật sao? Vậy còn chuyện cậu gây ra hôm nay thì sao?” Bunyan nhìn anh ta, ánh mắt có chút trách móc, “Ở phim trường, cậu rõ ràng có thể xin lỗi, tại sao lại ra tay đánh cô gái đó?”
Terry cười ngông cuồng: “Tôi thích thì tôi đánh, cần lý do à?”
“Trước khi gây chuyện, cậu cũng nên tìm hiểu xem có đụng nhầm người hay không. Lỡ như cô ta có bối cảnh thì sao?” Bunyan cảm thấy có chút bất an. Anh ta đã quan sát cô gái ấy rất kỹ, ánh mắt kiên định của cô hoàn toàn khác với đa số người khác.
“Cô ta á?” Terry cười khẩy, “Một đứa con gái châu Á bình thường, biết điều thì ngoan ngoãn mà sống, có thể có bối cảnh gì?”
Bất chợt, một chiếc xe từ ngã ba lao ra, chắn ngang đường đi của họ.
Terry lập tức đạp phanh.
Lốp xe ma sát với mặt đường, tạo ra một âm thanh chói tai xé toạc màn đêm.
Cú phanh gấp khiến Bunyan ngồi phía sau phải cau mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Terry khó chịu nhìn về phía chiếc xe chặn đường, quay sang nói với Bunyan: “Không biết lũ khốn nào dám chắn đường, để tôi xuống xem.”
Nói rồi, anh ta mở cửa, bước xuống xe, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, một cây gậy bóng chày bằng kim loại giáng thẳng xuống người anh ta, khiến anh ta đau đớn hét lên tại chỗ.
Con đường này dẫn ra ngoại ô, không đông đúc như khu trung tâm.
Giờ đã khuya, dù vẫn có người và xe qua lại, nhưng khi thấy cảnh đánh nhau trên đường, ai nấy đều chọn cách tránh xa.
Chẳng mấy chốc, nơi này trở nên vắng lặng hơn bao giờ hết.
Không ai muốn rước phiền phức vào người trong một đêm lạnh lẽo như thế này, ngay cả những kẻ lang thang cũng trốn biệt.
Terry nhận ra tình hình không ổn, vội vàng tránh né, theo phản xạ chửi thề: “FUCK! Bọn mày là ai?”
Trong bóng tối, ba người đàn ông cao lớn bước ra, ai nấy đều vạm vỡ, thân hình gần một mét chín.
Một trong số họ cầm một thứ trông như cây rìu, từ từ tiến ra khỏi vùng tối.
“Kẻ đòi nợ.”
“Nợ? Nợ gì?” Bunyan nghe thấy vậy thì bước xuống xe, nhìn thẳng vào người đàn ông kia: “Nợ cờ bạc của cậu ta tôi đã trả hết rồi!”
“Thật sao? Vậy các người nên suy nghĩ kỹ xem còn thiếu nợ ai nữa.”
Đêm hôm đó, bàn tay phải từng giáng xuống mặt cô gái kia của Terry bị chặt ngay giữa đường.
Máu văng tung tóe, trên mặt đất, những ngón tay bị cắt rời vẫn còn co giật.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.