Dung Lãm hát cho Ngô Tử Hiển nghe.
Cách một lớp kính dày không một kẽ hở.
Sau khi cậu hát xong, PD Dương dẫn đầu vỗ tay, phòng thu lập tức vang lên tiếng vỗ tay.
"Hay lắm, không còn lời nào để khen nữa, đơn giản là rất hay." PD Dương nhìn Dung Lãm với ánh mắt đầy tán thưởng, "Tiểu Lãm dạo này không nghỉ ngơi tốt à? Giọng hơi khàn rồi."
"Dạ, xin lỗi anh, em vừa mới khỏi sốt."
"Đợi hồi phục rồi thu lại một lần nữa. Nhưng mỗi bản đều có điểm hay riêng, nếu có thể, anh muốn cho fan nghe cả hai bản." PD Dương tặc lưỡi, "Lời bài hát cũng hay, viết về cảm giác ngọt ngào trong lòng khi chụp ảnh cho người mình thầm mến. Cô gái đứng trước hoa tươi cười rạng rỡ, xinh đẹp biết bao."
Mặc dù nội dung bài hát không phải như vậy, nhưng Dung Lãm không đính chính. Tất cả những ai nghe đoạn này đều hiểu như vậy, và y cũng luôn gật đầu đồng ý.
Có lẽ trong sâu thẳm trong lòng, cậu muốn giữ lại một chút bí mật về tình cảm của mình.
"Nói thật, sau khi giải ước, Tiểu Lãm có muốn đến công ty thu âm của anh không? Anh rất thích giọng hát của em."
"PD Dương, làm gì có ai lại đào người ngay trong lúc làm việc chứ, anh không được rồi!" Trợ lý bên cạnh giả vờ giận dỗi.
PD Dương cười cười xin lỗi, nhưng trong lòng anh ta thực sự có ý định này.
Anh ta đã ở trong giới quá lâu, đã thấy quá nhiều người bất tài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-say-giac-yeu-yeu-cuu-tien-sinh/2884909/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.