"Em?" Dung Lãm càng thêm bất an, cười gượng hỏi dồn, "Em có gì để nói chứ?"
"Đúng vậy, đúng là không có gì để nói."
Ngô Tử Hiển nói như vậy khiến Dung Lãm không biết nói gì, để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, cậu đành phải giả vờ bận rộn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này đúng là ngày rằm âm lịch, trăng tròn nhất, giống như một khối cầu hoàn hảo được đúc bằng thủy ngân lỏng.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt trăng, hàng mi run rẩy, vô thức nói: "Trăng đẹp quá."
Đột nhiên, Dung Lãm cảm nhận được một ánh nhìn. Cậu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang nhíu mày nhìn mình.
Nhận ra mình lỡ lời, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là cảm thán thôi, cảm thán thôi."
Ai cũng biết, "trăng đẹp quá" là câu nói mà Natsume Soseki khi còn là giáo viên tiếng Anh đã hướng dẫn học sinh dịch "I love you" một cách kín đáo. Trong hoàn cảnh này, Dung Lãm nói câu đó có vẻ hơi mập mờ.
Ngô Tử Hiển nhìn cậu, không trả lời, quay đầu đi.
"Anh không vui à?" Dung Lãm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
"Không có." Ngô Tử Hiển lạnh nhạt trả lời.
Hắn phát hiện mình vẫn không nhìn thấu Dung Lãm, rốt cuộc đây chỉ là một lần lỡ lời hay là lời tỏ tình mượn cớ lỡ lời? Dung Lãm có thích hắn không? Hắn có hy vọng Dung Lãm thích mình không?
Lần đầu tiên trong đời, ngôi sao may mắn cảm thấy thất bại.
Hắn thua Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-say-giac-yeu-yeu-cuu-tien-sinh/2884922/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.