Người giây trước còn đang nhắc đến trong miệng hai ccô, ngay sau đó, chính chủ lại gọi điện tới, khiến Liêu Tư Thầm sững người.
Trong giây lát, cô vẫn chưa kịp phản ứng để hành động, ngược lại là Từ Dữu Trân nhìn chằm chằm vào ghi chú hiển thị trên màn hình điện thoại, nhìn một lúc rồi cầm lấy: “Ai vậy? Đại tiểu thư, ghi chú của cậu đặc biệt thật đấy.”
Liêu Tư Thầm theo phản xạ đưa tay lấy lại điện thoại, nhưng cả hai còn chưa kịp làm gì, điện thoại đã lỡ tay rơi xuống đất.
Cả Từ Dữu Trân và Liêu Tư Thầm đều khựng lại.
Từ Dữu Trân do dự một chút: “Không sao chứ?”
Liêu Tư Thầm nhận lại điện thoại, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình thật sự có phần thái quá. Bị Từ Dữu Trân nhìn thấy cũng chẳng có gì to tát, đâu phải thông tin gì không thể lộ ra.
Thấy Từ Dữu Trân lộ vẻ lo lắng, cô bật cười: “Gọi lại là được, có thể có chuyện gì đâu.”
Trên màn hình, cảnh phim vẫn đang tiếp tục, âm thanh nhạc nền hòa vào tiếng chuông điện thoại vang lên, tạo nên một sự trùng hợp kỳ lạ.
Liêu Tư Thầm chạm vào nút gọi lại, thuận tay sửa lại ghi chú trên danh bạ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, ngón tay thon dài, móng được cắt gọn gàng, nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại.
Cô ngập ngừng giữa hai cái tên — “Chồng” và “Đối tượng liên hôn” — cuối cùng vẫn đổi thành ba chữ đơn giản: Trần Vũ Trùng.
Cuộc gọi được kết nối.
Ngay khoảnh khắc đó, cả hai phía đều im lặng, không ai lên tiếng. Bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Sao em không nghe điện thoại của tôi?”
Chiếc thang máy chuyên dụng giờ phút này ngoài người đàn ông ra thì không còn một bóng người, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải, nghe có chút rợn người.
Vết thương trên tay anh lại rách ra lần nữa, chỗ bị bỏng cũng bắt đầu nhức buốt đến tận tim.
Trần Vũ Trùng không dám nghĩ sâu hơn.
Vợ anh vừa rồi… là đang cùng người khác làm gì đó sao? Nên mới không thể nghe điện thoại của anh?
“Vừa nãy không cẩn thận tay lỡ bấm cúp thôi.” Liêu Tư Thầm nhẹ nhàng giải thích, hoàn toàn không biết đầu bên kia điện thoại, tinh thần người đàn ông đang căng đến mức như sắp đứt.
Bị Từ Dữu Trân chọc chọc mấy cái, Liêu Tư Thầm cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính: “Quên mất không báo trước với anh, mấy hôm nay buổi tối tôi không về nhà ngủ.”
Khách sạn là tài sản đứng tên nhà họ Trần, căn phòng cũng do Trần Vũ Trùng sắp xếp.
Thang máy chuyên dụng chậm rãi dừng lại, đinh một tiếng vang lên, báo hiệu đã đến tầng phòng của Liêu Tư Thầm.
Mười ngón tay thon dài của người đàn ông hơi co lại, chiếc túi giấy đựng quần áo được gói gọn gàng gần như bị bóp biến dạng. Anh cố gắng khiến giọng mình nghe thật bình thường giống như một người chồng đang quan tâm vợ theo cách quen thuộc nhất: “Không về nhà vậy mai em mặc gì?”
Anh biết.
Liêu Tư Thầm rất bắt bẻ, cô chưa bao giờ mặc lại quần áo đã mặc từ hôm trước, càng không thể tùy tiện mua đồ ở ngoài để mặc tạm — mỗi bộ đồ cô đều chọn kỹ lưỡng từng chi tiết.
Bị Từ Dữu Trân làm phiền bên cạnh, cô hoàn toàn không nhận ra sự bất thường trong giọng nói của người đàn ông bên kia điện thoại. Cô tiếp tục trò chuyện như không có gì: “Tôi có gọi cho dì Ngô rồi, nhờ bà ấy mang quần áo đến giúp.”
Cửa thang máy mở ra, tầng cao nhất chỉ có duy nhất một căn phòng. Trần Vũ Trùng bước ra khỏi thang máy chỉ bằng hai, ba bước, dừng lại ngay trước cửa phòng khách sạn.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, khẽ lẩm bẩm:
“Cho nên dạo này đêm nào em cũng không về nhà.”
Vợ ơi, em đã nói với dì Ngô.
Chỉ có mình anh không biết, đúng không?
Vợ à.
Khóe môi người đàn ông hơi cong lên, duỗi tay chỉnh lại chiếc cà vạt đang có chút xộc xệch qua bóng dáng phản chiếu trên cửa thang máy.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, hàng mi dài rũ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt. Giọng nói của anh nghe tự nhiên đến mức không ai có thể ngờ được — hiện tại anh đã đứng ngay trước cửa phòng khách sạn.
“Muộn quá rồi, để dì Ngô đi thì bất tiện. Anh tiện đường mang đồ qua.”
Mọi thứ đến quá bất ngờ, khiến Liêu Tư Thầm theo phản xạ bật ra một tiếng: “A?”
Hơn nửa đêm rồi… anh “tiện đường” kiểu gì chứ?
Giọng người đàn ông trầm xuống, chỉ từ một âm tiết vô thức của Liêu Tư Thầm mà tự mình suy diễn ra một tầng nghĩa khác:
“Không muốn anh đến à?”
Đã hơn 11 giờ đêm, dù có là cú đêm đi nữa thì giờ này Liêu Tư Thầm cũng chưa ăn gì. Chỉ có Từ Dữu Trân ngồi co chân một bên, giống như chú chuột hamster, vừa gặm nhấm đĩa trái cây, vừa căng tai lên nghe lén cuộc trò chuyện của cô.
Tuy nhiên, vì Liêu Tư Thầm không bật loa ngoài, nên cô ấy cũng chỉ nghe được lác đác vài câu, không rõ đầu dây bên kia đang nói gì.
Liêu Tư Thầm cảm thấy sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Vũ Trùng nói chuyện thật khó hiểu, có chút lộn xộn.
Uống rượu rồi sao?
Cô nghi ngờ hỏi:
“Anh uống rượu à?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông:
“Không, vợ à. Uống rượu thì không thể lái xe.”
Liêu Tư Thầm đã miễn dịch với việc Trần Vũ Trùng gọi cô là “vợ,” không cảm thấy gì ghê gớm, giống như cô gọi Từ Dữu Trân là “bé cưng” vậy.
Cô “a” một tiếng đáp lại:
“Anh muốn đến thì cứ đến đi, số phòng chắc anh biết rồi. À, nhớ là để dì Ngô chọn quần áo, không cần anh chọn.”
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là Liêu Tư Thầm không mấy tin tưởng vào thẩm mỹ của Trần Vũ Trùng.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm:
“Chú ý an toàn.” Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp: “Bây giờ muộn quá, mai giữa trưa anh tới cũng được.”
Ngay sau đó, từ đầu dây bên kia truyền đến hơi thở dồn dập của người đàn ông, giọng anh trầm thấp nhưng lại mang theo chút sắc lạnh:
“Đến rồi.”
“Vợ ơi, mở cửa.”
Không khí cũng yên tĩnh lại, âm nhạc bộ phim đang phát cũng ngừng lại, chỉ có có lời thoại của nam diễn viên trong phim.
Trò chuyện bang một cái bị cắt đứt.
Từ Dữu Trân ôm mâm trái cây đứng dậy, còn làm mặt quỷ với Liêu Tư Thầm:
“Tớ sẽ vào phòng trước, phòng này là đặt cho tớ. Nên tớ ngủ phòng ngủ chính. Chồng của cậu đến, hai người đi ngủ phòng phụ đi, đừng đi nhầm là được.”
“Không lo bóng đèn quấy rối đôi vợ chồng mới cưới hai người đâu. Giọng điệu chồng cậu trong điện thoại, cảm giác một hồi vào cửa là có thể xé banh tớ ra như “gian phu” của cậu rồi.” Cô còn cố ý tỏ ra tiếc nuối, nói, “Bé à, chính thất tới rồi, đêm nay tớ không thể ngủ cùng cậu rồi.”
Ý đồ Từ Dữu Trân trêu chọc cùng vui sướng khi người gặp họa quá mức rõ ràng, Liêu Tư Thầm túm lấy chiếc gối trên giường ném qua: “Cút đi.”
Với những lời Từ Dữu Trân, Liêu Tư Thầm căn bản không để tâm. Dù cô có thể đã cố gắng bồi dưỡng tình cảm với Trần Vũ Trùng trên chuyến bay, nhưng hiển nhiên lúc này họ vẫn chưa thể đạt đến cái mức độ ấy.
Liêu Tư Thầm ấn tạm dừng bộ phim, rồi chân trần đi ra, bước lên tấm thảm lông mềm, tiến đến mở cửa.
Không biết có phải vì đêm nay thời tiết khá lạnh hay không, nhưng khi mở cửa, Liêu Tư Thầm cảm thấy sự lạnh lẽo trên người người đối diện gần như ập vào trước mặt cô.
Lúc này, không còn là Liêu Tư Thầm lạnh, Trần Vũ Trùng nóng mà đổi thành anh lạnh cô nóng.
Liêu Tư Thầm liếc mắt nhìn Trần Vũ Trùng, đánh giá anh từ trên xuống dưới, có chút ngạc nhiên khi thấy kiểu tóc anh hơi hỗn độn.
Tại sao lại vội vã như vậy?
Trong khi Liêu Tư Thầm đánh giá Trần Vũ Trùng, anh cũng nhìn cô không rời mắt, ánh mắt nóng bỏng của anh dừng lại trên người Liêu Tư Thầm.
Liêu Tư Thầm cảm thấy ánh mắt Trần Vũ Trùng nhìn mình nôn nóng như muốn ăn cô, khiến cô có chút xấu hổ, vội vàng nhận lấy đồ vật từ tay anh. “Sao lại đến nhanh vậy?”
Trần Vũ Trùng khẽ hạ mắt, tham lam quét mắt nhìn khắp cơ thể cô, nếu ánh mắt có thể trở thành thực thể, chắc chắn Liêu Tư Thầm lúc này đã bị anh nhìn đến ướt sũng.
Anh cẩn thận ngắm nhìn từng tấc trên cơ thể cô. Từ vành tai nhỏ nhắn, cánh tay trắng nõn, cho đến đôi chân mảnh khảnh và ngón chân mềm mại, hồng hào.
Hôm nay, cô ăn mặc rất kín đáo.
Trong lòng Trần Vũ Trùng trào dâng một cảm giác thỏa mãn gần như vặn vẹo, nhưng cũng có chút hỗn loạn, một nỗi chua xót không thể nào bỏ qua.
Hết thảy đều bị che đậy kín mít, cũng bao gồm dấu vết anh lưu lại.
Liêu Tư Thầm hiếm khi ăn mặc kín đáo như vậy, rốt cuộc là vì không muốn để người khác nhìn thấy cô cảm thấy ngại ngùng, hay là lo lắng hôm nay gặp người sẽ phát hiện điều gì đó?
Ban đầu Liêu Tư Thầm tưởng rằng Trần Vũ Trùng chỉ đưa quần áo xong là sẽ đi, nhưng khi nhìn thấy anh đứng mãi ở cửa mà không động đậy, cô dừng lại một chút, rồi lùi ra hai bước, do dự nói: “Vào trong ngồi một lát?”
Khi được chủ phòng cho phép, Trần Vũ Trùng không chút khách khí mà bước vào phòng.
Ánh sáng từ chiếc máy chiếu vẫn còn sáng lên, chỉ là tạm dừng lại, đèn trong phòng vốn đang tối sầm vì xem phim, khiến toàn bộ không gian khách sạn chìm vào một trạng thái tối tăm.
Hình ảnh từ màn hình chiếu phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
Ánh sáng ở huyền quan càng tối tăm, càng khiến không gian thêm phần ngột ngạt, tạo cảm giác bức bối.
Liêu Tư Thầm ném chiếc túi quần áo đóng gói tinh xảo lên tủ ở huyền quan một cách tùy tiện, đôi chân trần lười biếng, không muốn cúi xuống, vì thế cô dùng chân đá chiếc dép lê khách sạn về phía Trần Vũ Trùng, nói một cách hờ hững: “Chỉ có cái này, anh đi tạm đi.”
Trần Vũ Trùng liếc mắt nhìn cô, nhưng không có động thái nào.
Tối nay Trần Vũ Trùng điên điên khùng khùng cái gì vậy?
Liêu Tư Thầm không thể nào chịu được việc người khác phô trương trước mặt mình, ngay cả với ông nội cô cũng không thể, huống chi là Trần Vũ Trùng, người chồng mà cô mới cưới chưa được bao lâu.
Cô nhăn mày, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu chỉ trích anh: “Trần Vũ Trùng, tối nay anh ăn ——” nhầm thuốc sao?
Ba chữ còn chưa ra khỏi miệng, cô đã bị người đàn ông chống trước người, lấp kín môi cô.
Bị phát hiện, bị phát hiện rồi.
Trần Vũ Trùng cảm nhận da thịt non mềm mịn màng trong tay, gần như muốn tự mình sa ngã.
Anh ngậm lấy cánh môi cô, vợ thật mềm, thật nóng. Mỗi một giây đều có vẻ vô cùng trân quý, cho dù lúc trước được hưởng thụ rồi, lại nếm thêm lần nữa vẫn luyến tiếc buông ra dù chỉ một lát như cũ.
Vợ hình như bị động tác bất thình lình của anh dọa mất rồi, đôi mắt mờ mịt ngập hơi nước, kinh ngạc mà nhìn anh, trong lúc nhất thời đã quên mất phản kháng.
Trong mắt vợ bây giờ rốt cuộc cũng chỉ còn một mình anh.
Người trong lòng ngực trợn tròn mắt trừng về mắt anh, Trần Vũ Trùng thế mà lại dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.
Bị ép lại chỗ huyền quan, không khí bên người Liêu Tư Thầm phảng phất bị người ở trên cướp đi, cô trợn tròn mắt trừng anh, nhưng người đàn ông trước sau vẫn không dao động.
Sự lạnh lẽo vừa rồi xuất hiện trên người anh phảng phất như là ảo giác, giờ phút này nóng tới mức cả khuôn mặt cô đều đỏ lên, giống như đã bị hấp chín.
Liêu Tư Thầm ngồi trên kệ trong huyền quan, bàn tay người đàn ông lót dưới eo cô, chế trụ eo cô, cách lớp vải mỏng của váy ngủ, nóng bỏng đến dọa người, có vẻ như có thể đốt cháy cô.
Không gian ở huyền quan quá chật, Liêu Tư Thầm chưa từng có khoảnh khắc nào cảm thấy bị kìm hãm đến thế. Đôi chân trắng mảnh của cô lúc này đang bị giữ lấy, quấn quanh eo Trần Vũ Trùng, ma sát với lớp vải âu phục hơi thô ráp trên người anh.
Thân mật quá.
Rốt cuộc cũng được buông lỏng ra.
Liêu Tư Thầm thở phì phò, bị k.ích thí.ch đến mức nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Cô theo bản năng muốn mở miệng mắng to, muốn hỏi một chút hôm nay anh rốt cuộc điên điên khùng khùng cái gì.
Đúng lúc đó, ánh mắt liếc qua bắt gặp Từ Dữu Trân đang nhẹ nhàng đẩy hé cửa ra một chút, bưng ly nước, lén lút thò đầu rình xem tình hình bên ngoài.
Liêu Tư Thầm cắn chặt răng.
Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự không biết nên mắng Trần Vũ Trùng hay Từ Dữu Trân thì hợp lý hơn.
Cuối cùng chỉ có thể giận dữ trừng mắt về phía Từ Dữu Trân một cái. Cơ thể vốn đang hơi lơ lửng không vững, vừa mới nhúc nhích một chút, Liêu Tư Thầm đã bị Trần Vũ Trùng ép chặt hơn, đặt trên kệ ở huyền quan.
Cánh tay anh vốn đang ôm lấy cô cuối cùng cũng di chuyển, lòng bàn tay ấm áp áp lên sau gáy cô. Động tác bất ngờ khiến Liêu Tư Thầm theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Trần Vũ Trùng nghiêng người, ghé sát lại gần, đồng tử đen tuyền như mực, không chút tạp niệm, gương mặt rõ ràng mang theo nụ cười—vậy mà lại khiến cô không khỏi rùng mình.
Một tay anh giữ chặt eo cô, tay kia đặt sau cổ, đầu từ tốn ghé sát vành tai, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Vợ à, em đang phân tâm đấy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.