Lại là hoàng hôn, mưa khói hắt hiu.
Hai kỵ mã thúc ngựa phóng nhanh tới trước khách sạn, song song dừng lại.
Người trước là Vân Phiêu Phiêu, hiển nhiên người đi sau là Thẩm Thăng Y.
Trên đường đi, đều là chàng đi trước dẫn đường, nhưng được hơn bảy dặm tự nhiên Vân Phiêu Phiêu thúc ngựa lên trước, dẫn đường cho chàng tới đây.
Thẩm Thăng Y hoàn toàn không ngạc nhiên.
Vân Phiêu Phiêu với Tô Tiên đã là cùng một bọn, chỗ Tô Tiên tới dĩ nhiên Vân Phiêu Phiêu cũng từng tới.
Tới trước cổng khách sạn, Vân Phiêu Phiêu bất giác cho ngựa dừng lại.
Trên tấm biển đan thiếp chữ vàng, ghi rõ bốn chữ đại tự :
"Khách sạn Vân Lai"
Vân Phiêu Phiêu nhìn thấy tấm biển, cả người lẫn ngựa đều dừng lại, buột miệng nói :
- Ðây là khách sạn Vân Lai phải không?
Thẩm Thăng Y nói "Phải rồi", rồi tung người nhảy xuống ngựa.
Vân Phiêu Phiêu ngạc nhiên nói :
- Dường như ta đã tới khách sạn này.
- Thật ra cô đã tới rồi, nếu không đã không đưa được ta tới đây.
Vân Phiêu Phiêu cau mày :
- Trước đây ta tới khách sạn này để làm gì nhỉ?
Thẩm Thăng Y thầm thở dài, chàng hy vọng Vân Phiêu Phiêu có thể nhớ lại thật nhiều, như vậy ít nhất cũng giảm được một ít nguy hiểm.
Vân Phiêu Phiêu lại không nhớ được gì.
Thẩm Thăng Y chờ một lúc, thấy Vân Phiêu Phiêu vẫn đang ngơ ngẩn, không sao bước lên, bèn giơ tay ra.
Vân Phiêu Phiêu rất tự nhiên nắm lấy hai tay chàng, nhảy xuống ngựa.
Cũng đúng lúc này, trong ngõ hẻm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-lang-sat-thu/2396258/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.