Bên ngoài cửa cung!
Bầu trời đã tối đen!
Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch tới chỗ cửa Nam, dọc theo đường đi thật ra có tiểu thái giám mang theo đèn lồng, thắp sáng con đường dưới chân.
Xe ngựa Dung Vương phủ chờ ở bên ngoài, Lang Bạc cũng có mặt ở đó.
"Kỷ tiên sinh, cuối cùng ngài cũng ra tới." Lang Bạc lo lắng.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Lang Bạc nhìn về phía Vệ Dịch, quan tâm hỏi, "Vệ công tử, công chúa có gây khó dễ với ngươi hay không?"
Vệ Dịch lắc đầu, mỉm cười rạng rỡ, "Không có!"
"Vậy là tốt rồi, trời đã không còn sớm nữa, hai vị lên xe ngựa trước đi, Vương gia chắc hẳn sẽ nhanh ra ngoài."
Vệ Dịch thật ra không do dự chút nào đã chui vào trong xe ngựa, ăn uống no đủ, hắn tự nhiên có chút mệt mỏi.
Nhìn Vệ Dịch như vậy, Kỷ Vân Thư muốn cười, nhưng tâm tư nặng nề lại khiến nàng cười không nổi.
Lúc nàng đang chuẩn bị nhấc chân lên xe ngựa, nàng quay người lại nhìn thoáng nhìn đoàn người đang đi ra từ trong cung, thấy có ba người mang sắc mặt nghiêm túc, bước chân kiên định, ngẩng đầu mà bước.
Thì ra là Uất Trì Lâm và hai viên tướng nhỏ khác của hắn.
Thấy ba người đều mặc áo giáp, Kỷ Vân Thư nói một tiếng, "Ba người kia là người Khúc Khương? Lúc trước chính là vị tướng quân đã mang ba vạn binh mã để đến đấu với mười vạn binh mã?"
Lang Bạc nhìn lại, gật đầu, nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, tiên sinh quả nhiên học thức uyên bác, lúc trước ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199346/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.