"Nếu nàng là nam tử, nhất định mọi người đều sẽ tranh giành nàng làm môn khách."
"Môn khách?"
Cảnh Dung gật đầu, "Nàng thông minh như vậy, không những có thể trị được người chết, ngay cả người sống nàng cũng có biện pháp để trị. Một người như vậy, đương nhiên mọi người đều muốn tranh giành nàng làm môn khách."
"Vậy Vương gia thì sao?" Kỷ Vân Thư nhìn về phía hắn, đôi mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, hỏi: "Vương gia có muốn thu nạp ta giống như môn khách hay không? Giúp ngươi thượng vị?"
Thượng vị?
Vừa nghe hai chữ như thế, Cảnh Dung cười khổ một chút, "Ta không phải Cảnh Diệc."
Đúng vậy, hắn không phải Cảnh Diệc, hắn không muốn tham gia trận tranh đấu này.
Không muốn tranh đấu đến nỗi ngươi chết ta sống!
Cuối cùng rơi vào thế lưỡng bại câu thương!
Kỷ Vân Thư chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Đèn lồng trong tay đã được vẽ xong, trên mặt giấy màu trắng, được nàng dùng màu hồng tô vẽ, mặt trên giấy hiện lên một nhánh hoa mai tinh xảo, cánh hoa màu hồng nhạt, đan xen lẫn nhau.
Cực kỳ đẹp!
Nàng mang theo chiếc đèn lồng đi ra khỏi phòng, nhặt một cây gậy trúc, móc nó vào, cẩn thận treo đèn lồng lên trên góc nhà.
Nàng ngửa đầu nhìn chiếc đèn lồng, ánh mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng nói, "Có đôi khi, thật ra rất nhiều chuyện đều không phải do bản thân mình, trời cao đã an bài con đường cho họ. Cho dù ngươi cố gắng để đi đường vòng, nhưng cuối cùng, vẫn sẽ phải đi tới con đường kia, cho dù ngươi muốn hay không."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199548/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.