Sau khi rời khỏi cung, Cảnh Dung trở lại trong phủ, không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng tới Đông Uyển.
Hắn còn chưa đi vào, đã nhìn thấy Vệ Dịch dựa vào trên đầu vai của Kỷ Vân Thư, hai người vừa nói vừa cười.
Lang Bạc một bên nhìn nhìn Vương gia nhà mình, ngầm thở dài một tiếng.
Vương gia thật đáng thương!
Nhìn nữ tử của mình âu yếm và cười nói cùng với người khác, còn phải chịu đựng sự ghen tuông và không hài lòng trong tim.
Sau khi suy nghĩ, Lang Bạc nhỏ giọng hỏi, "Vương gia, có đi vào không?"
"Đợi lát nữa đi."
Trong giọng nói của hắn không thể che dấu được cảm giác đau đớn trong tim.
Lang Bạc đành phải thối lui qua một bên, lẳng lặng cùng Vương gia nhà mình đứng ở bên ngoài khoảng thời gian nửa nén hương.
Cho đến khi tiểu tử Vệ Dịch rời khỏi vai của Kỷ Vân Thư, cầm đèn lồng trong tay và đi vào phòng.
Cảnh Dung lúc này mới cất bước đi vào.
Kỷ Vân Thư nhìn hắn tiến vào, ánh mắt dừng ở trên bả vai ướt đẫm của hắn.
"Nhìn gì vậy?" Cảnh Dung đã chạy tới trước mặt nàng.
"Vương gia đã đứng yên bên ngoài rất lâu?"
"Sao nàng biết?"
Kỷ Vân Thư duỗi tay, vừa chỉ vào trên bờ vai hắn, vừa nhặt một cánh hoa mai mỏng manh trên đó xuống.
Vừa nói, "Mặc dù hôm nay trời không mưa, nhưng thật ra những cây mai bên ngoài đều đọng đầy sương sớm, lúc bị gió thổi qua, cánh hoa bay loạn nơi nơi. Trên vai Vương gia ướt đẫm, còn dính cánh hoa, nhìn có vẻ như đã đứng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199549/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.