Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng, nhìn thấy phong cảnh ven đường quen thuộc, Hàn Như Băng cười: "Có lẽ chiều nay chúng ta sẽ về đến Triều Khuyết Cung." Giơ tay vung nhẹ roi ngựa, có lẽ vì sắp được về nơi mình sống từ nhỏ làm Hàn Như Băng luôn cười.
"Ân." Hàn Như Sương ngồi cạnh nàng cũng cười. Các nàng rất vui khi sắp được về nhà.
Người vui vẻ nữa còn có Mạnh Hiểu Dư, vì chỉ cần qua hôm nay, nàng có thể tạm biệt xe ngựa. Ngồi xe ngựa liên tục một tháng khiến nàng chán sắp không chịu nổi. Tuy nàng không chán khi ngồi xe nhưng ngồi một tháng thật sự rất mệt. Hơn nữa phong cảnh ven đường luôn giống nhau, còn không có đường cao tốc, suốt chặn đường luôn chạy rất bình thản, đôi khi sẽ có những chỗ gồ ghề lồi lõm mà xe ngựa lại không có trang bị chống xốc như xe hiện đại. Vì vậy, dù trong xe có vài người cam tâm là đệm người nhưng cũng không ngăn được xe ngựa xóc nảy.
Do đó, hiện tại Mạnh Hiểu Dư rất chán ghét việc cưỡi xe ngựa. À không! Bao gồm cả những thứ liên quan đến xe ngựa. Vì lẽ đó, khi biết chiều nay có thể tạm biệt xe ngựa, nàng vô cùng vui vẻ.
Lúc này nàng ngồi trong lòng Linh Ngọc Nhi, liên tục nghiêng người vén rèm nhìn cảnh vật bên ngoài. Hiện tại đã vào mùa thu, không khí mát mẻ, Mạnh Hiểu Dư nhìn hoa cỏ ven đường sinh sôi, cảm thán: "Đẹp quá!" Cảnh đẹp này là lần đầu tiên một người xuyên không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhan-co-dai-that-dang-so/2876168/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.