Sáng sớm hôm sau, gia chủ của Tây Bắc Tề Vân Phủ vội vội vàng vàng phái người đến bẩm báo Long Kiểu Nguyệt, nói là người thiếu niên mà nàng muốn tìm đó đã tìm được rồi.
Lúc này Long Kiểu Nguyệt liền xốc lại tinh thần, cũng bất chấp không hỏi vì sao Bạch Chỉ không tới, hai mắt toả sáng nhìn vị quản gia tên gọi là Hà thúc mà ngày hôm qua đã đến đón tiếp nàng, kích động nói: "Mau, mau dẫn ta đi xem."
Tần Cúc Cự trong lòng kích động khó có thể nói rõ.
Giống như một học sinh tiểu học lần đầu tiên đeo khăn quàng đỏ, phấn khích đến không biết phải làm sao. Nàng lén lút nấp sau một bức tường đổ nát loang lổ sắc vàng của đất, vươn đầu nhìn vị nam chủ ngầu lòi đẹp trai nổ trời trong truyền thuyết mà ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh, thăng cấp tăng lương lên làm CEO của Trường Lưu, rồi kiêm luôn tổng tài của ma tộc, cưới bạch phú mĩ của nhân hoàng tộc kia.
Hai cục bột mặc bạch y cuộn tròn ôm chân nàng, cũng học bộ dáng lén lút của nàng, ló đầu nhìn thiếu niên đang ở trong căn phòng rách nát xiêu vẹo.
Trong căn phòng có nguy cơ sắp sập, ánh mặt trời chiếu xuyên qua vô số lỗ nhỏ trên mái nhà thủng lỗ chỗ, một miếng vải trắng rách nát nửa xám nửa trắng bị hắn kéo đến, dùng để ngăn trở ánh mặt trời nóng rực bên trên.
Gian nhà này vừa thấy đã biết nhiều năm rồi không tu sửa, vách tường đất một bên đã không chịu được sức nặng mà hơi sụp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhi-dai-tac-chien/13688/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.