4.
Ta quỳ trước mặt tỷ tỷ, trong tay là con dao găm mà người đó đưa cho ta.
Ở nơi không ai thấy, mắt tỷ tỷ lưu luyến nhìn ta, hình dáng miệng lẩm bẩm: “Vô Ưu, hãy làm đi.”
Tỷ ấy là tỷ tỷ của ta mà… Dù biết ta giả bệnh, tỷ ấy vẫn sẵn lòng từ bỏ tu hành trở về làm bánh cho ta.
Mà bây giờ ta lại phải ăn Kim Đan của tỷ ấy.
Ta hận đến nỗi mắt muốn nứt ra, hận mình yếu đuối, hận mình vô dụng, hận những năm tháng lười biếng, bây giờ vô dụng đến nỗi không thể chiến đấu với kẻ ác.
Tay cầm con dao găm run lẩy bẩy, phía sau tiếng bước chân ngày càng rõ.
Bàn tay tỷ ấy đột ngột nắm lấy con dao.
Con dao cắm sâu từng chút một, máu tỷ tỷ chảy lênh láng.
Tỷ tỷ đau đớn kêu lên, chửi rủa: “Các ngươi… sẽ không chết được tử tế đâu!”
Tiếng bước chân dừng lại.
Thay vào đó là tiếng cười nhạo: “Không chết tử tế chính là ngươi, ha ha ha!”
Cơn giận bùng nổ trong lòng ta, ta trợn mắt lên, thì thầm: “Chết đi! Chết đi! Ngươi chết đi! Dám… dám giết người yêu của ta… hủy hoại cả đời ta! Ngươi chết đi!”
Họ đều nghĩ ta đang chửi tỷ tỷ!
Chỉ có tỷ tỷ vẫn dịu dàng nhìn ta.
Tiếng chửi rủa của chúng ta hòa quyện vào nhau, cảm giác ngón tay đâm sâu vào thịt và đan điền khiến ta rùng mình.
Kim Đan của tỷ tỷ vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt, ta nhắm chặt mắt và nuốt chửng.
Tỷ ấy không còn phát ra tiếng động nữa.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhi-quoc-vu-son-nhat-dinh-bat-hoa/2674049/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.