“Xuân Hương, không cần phiền như vậy đâu, búi đại một kiểu là được rồi” Trần Mặc ngồi trước bàn trang điểm thúc giục Xuân Hương búi tóc nhanh hơn một chút, hình ảnh của nàng phản chiếu qua gương đồng mờ nhạt, sau hơn một tháng vết thương trên đầu nàng cũng đã khỏi hẳn, trong thôn trang thuần phát nhỏ này nàng chỉ ăn toàn là thực vật tươi ngon, uống toàn nước suối sạch không bị ô nhiễm, hơn nữa hằng ngày Trần Mặc đều thức dậy sớm tập thể dục nên khuôn mặt trước kia có chút gầy yếu vàng vọt nay đã lộ ra một chút xinh đẹp thiếu nữ, ngũ quan bình thường giờ càng lúc càng xinh đẹp.
Có lẽ trước kia cơ thể này bị suy dinh dưỡng cho nên da mới vàng như nến, đôi môi duyên dáng đỏ mọng như vậy mới trở nên tái nhợt, khiến vẻ xinh đẹp vốn có bị che đi. Hơn nữa giọng nói của thân thể này cũng giống như khuôn mặt vậy, ôn nhu đáng yêu, hoàn tác khác xa so với phong cách trầm ổn của Trần Mặc, chỉ có cặp mắt lạnh lùng quật cường kia khiến người ta nhớ mãi không quên.
Trần Mặc có chút cao hứng sờ sờ khuôn mặt dần dần hồng hào của mình, cũng không phải vì thân thể này càng ngày càng xinh đẹp khiến nàng vui mừng nhưng với kinh nghiệm pháp y nhiều năm thì với cấu trúc xương sọ này thì sau này khuôn mặt này chắc chắn là đại mĩ nhân, nhưng nàng cũng không quá xem trọng cái dung mạo này, cái khiến nàng vui chính là sức khỏe, cuối cũng cũng cảm nhận được một chút sức lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-huan-phu/349197/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.