Trong khu huấn luyện, không khí có vẻ khác thường.
Chương Dũng huých nhẹ khuỷu tay vào Chung Hằng, thì thào:
“Cậu không cảm thấy dạo này doanh trưởng có gì là lạ không? Nhất là hôm nay, lạ cực kỳ luôn ấy.”
Chung Hằng không phản ứng, cổ vươn dài ra, lén nhìn về một hướng nhất định.
Chương Dũng thấy vậy, càng tò mò, lại huých thêm mấy cái, miệng vừa hỏi vừa quay đầu định xem thử là nhìn gì.
Đúng lúc đó, Chung Hằng thu cổ về, vẻ mặt vẫn còn tỏ ý chưa nhìn đủ, mơ hồ nói:
“Tôi biết rồi.”
Câu nói cụt lủn, chừa một khoảng cho người ta thỏa sức tưởng tượng.
Chương Dũng vội vàng hỏi dồn:
“Cậu biết cái gì? Mau nói đi!”
Chung Hằng cười đầy thâm ý:
“Chắc tám phần là vì đường tình trắc trở, gặp phải…”
Còn chưa nói hết câu, ánh mắt sắc như dao từ phía trước bắn thẳng đến, khóa chặt anh ta.
Giây tiếp theo —
“Chung Hằng, bước ra khỏi hàng!”
Trời ơi! Giọng nói của ác ma!
Nụ cười của Chung Hằng cứng đờ ngay lập tức.
Hách Thanh Sơn:
“Cả tiểu đội 2, đồng loạt tấn công Chung Hằng!”
Chung Hằng:
“…”
Có những người dù sống, đã như chết rồi.
Chương Dũng nhanh chóng bắn sang Chung Hằng một ánh mắt đầy bi thương và nghĩa khí:
“Huynh đệ! Bảo trọng!”
Sau đó cúi gằm đầu, không do dự một giây.
Chung Hằng:
“….”
Lịch sử luôn lặp lại một cách kỳ lạ!
“Tại sao lần nào mở miệng cũng là cậu ta, mà cuối cùng người bị ‘tế sống’ luôn là tôi??”
…
Nhà ăn doanh trại.
Bên trong, các nhân viên hậu cần đang tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2791247/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.