Mạnh Du Du bị chọc cười, liền sửa lại lời:
“Tôi muốn nói là sinh viên khoa anh dường như rất quý mến anh, chắc lớp học của anh cũng thú vị lắm?”
Ôn Sầm Khanh trước tiên khiêm tốn:
“Chắc cũng tạm được, đừng trách tôi tự tâng bốc mình đấy nhé.”
Sau đó lại pha trò:
“Thật ra thì chỉ cần đến cuối kỳ đừng làm khó sinh viên quá, thì tụi nó tự nhiên sẽ quý mình hơn thôi. Tôi dạy ở đại học Phàm Châu cũng mấy năm rồi, sinh viên còn đặt cho tôi biệt danh ‘Bồ Tát nam khoa Hóa’, chắc đủ để thấy tôi rộng lượng với bọn trẻ thế nào rồi chứ.”
Nhưng ngay sau đó, anh lại nghiêm túc nói tiếp:
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng hay tự hỏi không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Với tư cách là một người thầy, nếu tỷ lệ trượt môn quá thấp thì liệu có phải mình đã không nghiêm khắc, không hoàn thành trách nhiệm hay không?”
Mạnh Du Du mỉm cười:
“Cũng có thể là vì tiết học của anh rất hay, sinh viên nắm chắc kiến thức, đề thi cuối kỳ làm được hết, nên tỷ lệ trượt môn mới thấp như thế.”
Nói lời hay ý đẹp đối với Mạnh Du Du mà nói thì dễ như trở bàn tay. Lúc cứng đầu thì chẳng ai đọ lại cô, nhưng khi ngọt miệng thì cũng có thể nói ra những lời khiến người ta vui lòng — tất cả tùy vào tâm trạng.
Nghe xong, Ôn Sầm Khanh bật cười thành tiếng, nụ cười ấy giảm đi vài phần điềm đạm thường ngày, mà thêm chút sức sống trẻ trung.
Cười xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2809230/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.