Trong xe, Lục Phong thờ ơ thưởng thức gương mặt người đàn ông bên cạnh đang đen như mực.
Một đồng nghiệp trẻ ngồi ghế sau, không rõ tình hình, liền mở miệng hỏi:
“Đội trưởng Lục, người phụ nữ vừa bước ra khỏi cổng trường kia, chúng ta có cần cử người theo dõi không?”
Lục Phong liền thuận tay đá quả bóng trách nhiệm sang cho Hách Thanh Sơn, giọng điệu như đang bàn công việc:
“Cái này thì… Doanh trưởng Hách thấy sao?”
Nghe vậy, Hách Thanh Sơn quay đầu liếc sang, ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo và đầy áp lực, nhưng không nói một lời.
Thấy thế, Lục Phong lập tức biết điều mà im bặt. Giao thủ với người này nhiều năm rồi, Lục Phong đương nhiên hiểu thế nào là “biết dừng đúng lúc”.
Chuyện gì cũng vậy, quá đà sẽ phản tác dụng. Nếu thật sự chọc giận vị gia này, e là bản thân cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng… nụ cười đang cố kìm nén vẫn không thể nào hoàn toàn giấu được.
Tiểu Hàn ngồi phía sau vẫn chưa hiểu gì.
Dù có cảm giác bầu không khí trong xe đang ngày một căng thẳng, nhưng nhìn người phụ nữ kia sắp rẽ vào góc khuất rồi, nếu không theo dõi ngay thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Vì yêu cầu nghề nghiệp, anh ta đành lấy hết can đảm hỏi thêm lần nữa:
“Đội trưởng Lục, Doanh trưởng Hách, vậy… chúng ta có cần theo không ạ?”
“Không cần.” Lục Phong lần này trả lời rất nhanh, giọng điệu còn pha chút thư thái không đúng lúc:
“Đã có người theo rồi, không cần chúng ta bận tâm~”
Vừa nói, anh ta vừa tựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2809231/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.