Trần Bưu dẫn theo đám đàn em quay lại nhà máy thực phẩm, Sở Diệu Tổ đã đứng chờ sẵn ở cổng nhà xưởng.
Thấy xe vừa tới, cậu ta liền nở nụ cười tươi như hoa, vội vàng bước nhanh lên đón.
Thế nhưng xe chẳng buồn dừng lại, cứ thế chạy thẳng vào bên trong, để lại Sở Diệu Tổ hít trọn một bầu khói xe, giận đến tím mặt mà vẫn chẳng dám hé răng.
Cậu ta đâu phải lần đầu tới đây, cũng đã làm quen với mấy anh gác cổng rồi. Việc đứng ngoài đợi chỉ là để thể hiện thành ý hơn một chút.
Sau một hồi nói năng khép nép, cuối cùng Sở Diệu Tổ cũng được cho vào trong. Lòng vòng mãi mới đến được trước cửa văn phòng của Trần Bưu.
Cậu ta run rẩy đưa tay gõ hai tiếng, chỉ hai cái, không dám gõ thêm.
“Vào đi.” — Giọng nói mang theo sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt.
Sở Diệu Tổ đưa tay vuốt ngực, hít sâu hai hơi, lưng hơi khom xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
“Anh Bưu à~” — Vẻ mặt là cười nịnh nọt, nhưng giọng nói thì đầy sợ sệt, nghe cũng chẳng lấy gì làm vững vàng.
Hai chân Trần Bưu bắt chéo đặt trên bàn làm việc, nửa người vùi sâu trong chiếc ghế xoay, sắc mặt âm trầm, rít thuốc chẳng buồn để tâm. Hắn ta chỉ nhấc mắt lên liếc Sở Diệu Tổ một cái: “Tiền gom đủ chưa?”
“Dạ… chưa…” — Giọng Sở Diệu Tổ yếu đến mức chẳng còn ra hơi.
“Thế còn đến đây làm gì? Muốn chết à?” — Cơn giận lập tức bùng lên.
Chưa tới một phút sau khi vào phòng, trán Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2809234/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.