Bông gòn thấm dung dịch i – ốt, Sở Dao cầm nhíp cẩn thận lau sạch vết máu quanh chỗ bị thương ở cánh tay trên của người đàn ông.
Ánh mắt cô từ đầu đến cuối đều dừng lại nơi vết thương, tập trung và yên tĩnh.
Miếng bông thấm máu bị thả vào khay inox, phát ra tiếng “bộp” trầm nhẹ, Sở Dao lại gắp thêm một miếng khác, tiếp tục công việc.
Đột nhiên, cô cất tiếng hỏi như thể vô tình:
“Anh từng trúng đạn ở ngực phải?”
Giọng nói hết sức điềm đạm, nhưng trong đó lại có chín phần chắc chắn.
Giang Tranh nghe thấy liền nghiêng đầu nhìn sang, chăm chú dõi theo gương mặt nghiêng tập trung của cô gái bên cạnh. Trong mấy giây trầm mặc, ánh mắt anh ta chuyển biến khó đoán.
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, dáng vẻ chẳng mấy bận tâm:
“Làm nghề của bọn anh, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.”
“Các anh làm nghề gì vậy?” – Sở Dao thuận miệng hỏi tiếp.
Giang Tranh khẽ hừ một tiếng, giọng nói lành lạnh:
“Cái nghề mà dám cả gan đi bắt cóc phụ nữ giữa ban ngày ban mặt thì còn có thể là nghề gì…”
Anh ta ngừng lại một chút, ghé đầu sát vào gần hơn:
“Y tá Sở là người thông minh, biết quá nhiều không phải chuyện tốt đâu.”
Giọng trầm thấp khản đặc, vẫn mang theo phong thái bất cần như thường lệ, nhưng không hiểu sao lại ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm khó tả.
Tay phải cầm nhíp của Sở Dao vô thức siết chặt hơn, câu hỏi định buột miệng ra liền bị cô nuốt ngược trở lại.
— Vết sẹo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phien-dich-vien-thap-nien-80-duoc-anh-quan-nhan-tho-rap-ghen-tuong-sung-len-troi/2809252/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.