“Ta nguyện tiến vào tế đàn, điều kiện là hãy thả bọn họ đi.”
Những phàm nhân trong ngục chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, nghe lời này của Phù Huỳnh, không ít người khó nhọc ngẩng đầu lên.
Ninh Tùy Uyên bước ra từ bóng tối: “Ngươi đang muốn mặc cả với ta sao?”
Sắc mặt Phù Huỳnh bình tĩnh như nước hồ sâu lắng: “Coi như vậy đi.”
Ninh Tùy Uyên bật cười, tiến về phía nàng: “Đây là Cửu U, ngươi dựa vào đâu mà chắc rằng ta sẽ đồng ý?”
“Chính vì ngài là Đế Quân của Cửu U, nên ngài nhất định sẽ đồng ý.” Phù Huỳnh nói, “Với Đế Quân mà nói, sinh tử của phàm nhân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhoi. Sở dĩ Đế Quân đưa bọn họ từ xa xôi đến Cửu U chẳng qua là để mở tế đàn dẫn thần hồn. Nếu lấy mạng ta làm vật hiến tế, hà cớ gì phải động can qua, hao tổn thiên vận của ngài?”
Ninh Tùy Uyên nhìn nàng thật sâu.
Ma long thích giết chóc nhưng cũng không thể giết bừa bãi.
Như lời Phù Huỳnh nói, cái danh “Ma Chủ” chính là một xiềng xích trói buộc Ninh Tùy Uyên.
Năm mười bảy tuổi hắn đồ sát Vạn Thanh thành, máu chảy thành sông, oan hồn vô số. Từ đó về sau, thiên địa linh vận tổn hao, hắn mất đi khoảng trăm năm tu vi, nhiều lần phải chịu đựng nỗi đau phản phệ của đạo hạnh.
Đó là sự trừng phạt mà thiên đạo giáng xuống.
Nhưng Ninh Tùy Uyên chẳng mảy may bận tâm đến thứ gọi là thiên đạo ấy, cũng không hề sợ cái gọi là thiên phạt.
Đúng như nàng nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-chet-tham-da-trong-sinh/2857168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.