Phù Huỳnh bỗng chốc bừng tỉnh.
Ánh mắt trống rỗng dần có tiêu điểm, nhìn thấy tiểu Thanh Điểu trước mặt đang rưng rưng nước mắt, nàng tiến lên vài bước, dùng tay áo lau đi dấu lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
“Sao lại khóc thành thế này?”
Bích La cũng không muốn khóc đến mức này.
Chỉ là lệnh hồn khế đã khiến hai người tâm mạch tương liên, nàng thấy được tất cả, cảm nhận được tất cả, những bi thương, đau đớn, dày vò đều chân thực tồn tại, như những lưỡi dao sắc bén không ngừng cắt xé da thịt.
Hoặc có thể nói, chính Phù Huỳnh đang chịu đựng từng nhát dao ấy.
So với việc thương cảm, chi bằng nói rằng nàng đã trở thành Phù Huỳnh.
Những lời an ủi vào khoảnh khắc này đều trở nên nhạt nhẽo và yếu ớt, ngoài khóc ra, nàng không biết phải làm gì khác.
Bích La không nhịn được mà ôm chầm lấy nàng, gục vào vai nàng nức nở.
Phù Huỳnh ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng dịu dàng: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Bích La lắc đầu thật mạnh.
Không qua được.
Vĩnh viễn không thể qua được.
Người chết đã vào Hoàng Tuyền, kẻ sống vẫn đang bôn ba giữa khổ hải.
Oán hận chất chồng, làm sao hóa giải?
Cái gọi là “đã qua” cũng chỉ là đem nỗi đau nhai nuốt vào lòng, cho đến khi tê dại. Những mê mang, những hoài nghi thuở trước, vào khoảnh khắc này bỗng chốc sáng tỏ.
“Đừng khóc nữa.” Phù Huỳnh dịu dàng đẩy Bích La ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nở nụ cười nhẹ, “Làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-chet-tham-da-trong-sinh/2857233/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.